Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 255
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:35:27
Lượt xem: 304
Trần Lệ Phương nói: “Phòng bên cạnh phía Đông không có người ở, Huệ Huệ đi lấy chăn đệm trải lên cho cô Lục đi.”
“Vâng.”
Đồ trong nhà đều có sẵn, chỉ cần lấy ra khỏi tủ là dùng được. Lúc này trời vẫn còn sớm, nắng gắt nên có thể phơi chăn đệm đến tối dùng.
Con đói bụng, Trương Huệ đi xuống bếp, cô và chị dâu Lục cũng ăn một bát, xong xuôi đã là ba giờ chiều.
Cô bé ăn xong lại buồn ngủ nên Trương Huệ bế Hàm Hàm vào phòng ngủ.
Trương Huệ không ngủ, giờ mà ngủ thì muộn quá, sợ tối sẽ không ngủ tiếp được.
“Mẹ, Tráng Tráng còn quấy không?”
“Giờ không quấy nữa, mỗi tội không chịu ngủ.”
Trương Huệ nhìn qua, trắng trắng mập mập, được nuôi rất tốt. Trẻ hơn hai tháng tuổi mà trông như trẻ ba, bốn tháng tuổi bình thường vậy.
“Mập Mạp và Tráng Tráng cũng giống anh cả con, còn nhỏ đã tay dài chân dài rồi, sau này sẽ cao lớn lắm.”
Trương Huệ cười nói: “Vậy cũng phải ăn no mới cao được.”
“Tất nhiên, theo lý thuyết tiền lương của cha mẹ đã đủ nuôi sống gia đình năm người chúng ta rồi, nhà mình sống trong cảnh nghèo khó là để cho ba anh em các con được ăn no thôi.
Hồi bé còn không biết, các con trưởng thành là biết ngay, ba anh em các con là cao nhất trong khu gia đình chúng ta mà.”
Chắc chắn có một số nam đồng chí cao hơn Trương Huệ, nhưng trong số các nữ đồng chí, Trương Huệ chắc chắn không hề thấp.
Nhớ lại những ngày tháng khó khăn trong quá khứ, Trần Lệ Phương nói: “Lúc đó cha con còn nói, hồi nhỏ mỗi khi đói bụng ông ấy thường cảm thấy đầu óc không đủ dùng, nói nếu muốn con cái thông minh học giỏi thì phải được ăn no.”
“Ha ha ha, cha con nói đúng mà.”
Trần Lệ Phương tự hào: “Khi các con còn nhỏ, ăn uống học hành chiếm phần lớn chi tiêu trong nhà, lúc đó khó khăn như thế, cuối cùng cũng kiên trì được đến giờ, hiện tại không có nhà nào sống tốt bằng nhà mình đâu.”
Mặc dù đã nói chuyện này không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nhắc lại, Trần Lệ Phương vẫn vô cùng tự hào.
Nuôi dạy ba đứa con thành tài là điều bà tự hào nhất trong cuộc đời.
Chị dâu Lục ngồi ở một bên nghe hai mẹ con trò chuyện, nghĩ đến cha mẹ mình thì không nhịn được thở dài.
Buổi tối Trương Kiến Sơn và Lưu Lị tan làm trở về, nhìn thấy Trương Huệ đều rất vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-255.html.]
“Hàm Hàm đâu, cục cưng ngoan nhất nhà mình đâu rồi?”
“Đây.” Hàm Hàm nghe thấy tên mình thì chạy ra khỏi bếp, trong miệng còn ngậm một miếng tóp mỡ.
Trương Kiến Sơn vui vẻ cười: “Hàm Hàm qua đây bác bế cái nào.”
Hàm Hàm nghiêm túc nhìn bác, rồi quay đầu nhìn mẹ.
Trương Huệ cười nói: “Đúng rồi, là bác con, sẽ không bế con đi bán đâu.”
Lúc này Hàm Hàm mới giang tay ra, Trương Kiến Sơn bế Hàm Hàm lên, vui vẻ xoay người cô bé: “Ngoan quá, con gái đúng là tốt hơn con trai.”
Lưu Lị liếc mắt: “Làm như anh phải trông Tráng Tráng nhiều lắm ấy, toàn em với mẹ trông thôi.”
Trương Kiến Sơn phàn nàn: “Thằng nhóc Tráng Tráng này hay quấy lắm, sân rộng như thế, cách cửa phòng còn nghe thấy tiếng nó khóc.”
“Cha lại đang nói Tráng Tráng.” Mập Mạp theo ông nội về, còn chưa vào cổng đã nghe thấy tiếng cha mình.
Trương Cao Nghĩa cười nói: “Tráng Tráng còn nhỏ, chờ lớn hơn chút, nghe hiểu được sẽ không quấy nữa.”
“Nhưng.” Mập Mạp suy nghĩ rồi nói: “Hàm Hàm lúc nhỏ có quấy đâu ạ.”
“Không giống nhau.”
Vào cửa, Mập Mạp nhìn thấy Hàm Hàm, vứt cặp sách sang một bên, chạy tới gọi em gái Hàm Hàm.
Hina
Hàm Hàm vẫn nhớ Mập Mạp: “Anh Mập Mạp.”
“Ơi.” Mập Mạp không ngừng nhảy nhót: “Cha, cha mau thả Hàm Hàm xuống.”
“Cha không thả.”
“Cha thả đi.”
Đùa với con trai một lúc, Trương Kiến Sơn đặt Hàm Hàm xuống, Mập Mạp tiến lên ôm lấy Hàm Hàm, vui vẻ cười ha ha.
Được yêu thích, cho dù lớn hay nhỏ đều có thể cảm nhận được.
Hàm Hàm vỗ vỗ Mập Mạp, cũng nhoẻn miệng cười.
Trần Lệ Phương hai tay chống nạnh: “Đừng có đứng đây nữa, mau rửa tay ăn cơm đi, tối nay nhà mình ăn cá nấu canh chua.”
“Vâng ạ.”