Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:35:01
Lượt xem: 330
Rương đựng đồ cổ quá lớn, khó di chuyển nên cô lấy những vật nặng trong rương ra, thả rương xuống trước rồi mới đưa từng món đồ cổ xuống.
Sau khi chuyển hết đồ xuống, Trương Huệ cũng leo xuống nhìn nhìn: “Trong nhà kho ấm hơn ngoài sân.”
“Mùa hè trong kho sẽ mát hơn bên ngoài.”
“Vậy có thể dự trữ rau củ trong kho.”
“Còn tùy nữa, có mấy loại không để lâu được.”
Giấu đồ cổ xong, Trương Huệ đưa ra một quyết định lớn trong lòng, cuối tuần đưa con gái về nhà tổ ăn cơm.
“Huệ Huệ, khi nào con bắt đầu đến núi Mạnh Đỉnh?” Phan Lạc Tinh hỏi.
Trương Huệ lau miệng cho con gái: “Tuần sau ạ, cuối tuần sau là mùng bốn tháng ba rồi, con phải đi thôi.”
“Bao giờ về?”
“Sau Tết Thanh Minh ạ, con ở nhà với cha mẹ vài hôm, chắc khoảng cuối tháng tư về.”
Phan Lạc Tinh nói: “Cũng hơn một tháng, lúc trước còn có mẹ con đi cùng, bây giờ cháu trai út con mới hai ba tháng tuổi, mẹ con phải chăm sóc cũng không rảnh, hay là mẹ đi với con?”
Trương Huệ lắc đầu: “Không cần đâu mẹ, mẹ còn phải ở nhà chăm sóc ông bà nội, con tự đi được, đến lúc đó đưa chị dâu Lục đi cùng giúp đỡ là được.”
“Vậy cũng được.”
Tô Đường bưng một bát nhỏ đựng cháo trứng, đút cho Hàm Hàm một miếng: “Chị mà không bận việc là cũng đi chơi một tháng rồi.”
Hina
“Chị á, nghĩ lại thì em thấy chị không giống người có thể bỏ dở công việc đâu.” Trương Huệ cười nói.
Khóe miệng Tô Đường hơi cong lên: “Em hỏi mẹ xem, có phải năm nay chị ở nhà nhiều hơn năm ngoái không.”
Phan Lạc Tinh cười nói: “Đúng thế.”
Tô Đường và Trương Huệ, một người đút cháo trứng một người lau miệng, rất nhanh đã ăn hết bát cháo, Hàm Hàm vẫn cảm thấy chưa đủ, rướn cổ lên nhìn vào trong bát.
Tô Đường đưa bát cho cô bé xem: “Hết rồi, buổi tối chúng ta ăn tiếp nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-253.html.]
“Dạ.”
“Ngoan quá.”
Giờ nghỉ trưa, Trương Huệ cười nói với Giang Minh Ngạn: “Bây giờ chị dâu nhiệt tình chăm sóc trẻ con hơn quét dọn vệ sinh rồi, em bảo để Hàm Hàm tự ăn, chị ấy càng muốn đút cho ăn, chờ khi nào chị ấy sinh con, chỉ sợ con vừa chào đời đã muốn tự chăm sóc ấy.”
Giang Minh Ngạn cười không nói gì.
Tuy không nói rõ ràng nhưng cả nhà đều biết anh cả và chị dâu chuẩn bị có con, tuần nào Trương Huệ về cũng phát hiện thức ăn trong nhà lại lên một tầm cao mới, mỗi bữa ăn đều không thể thiếu các loại canh nước bổ dưỡng.
Hơn nữa, bát canh trước mặt anh cả và chị dâu là đầy nhất.
Cả nhà đều mong chờ, Trương Huệ còn nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không được nghe tin vui, không ngờ trước khi cô đi một ngày, chị dâu nôn nghén, cả nhà đều bận rộn.
Dù chưa biết có phải mang thai hay không nhưng Phan Lạc Tinh vẫn liên tục nói nhất định là có thai, nhất định là nôn nghén.
Trương Huệ đưa con đến thăm chị dâu, về nhà nói với Giang Minh Ngạn, mẹ kích động như học sinh đọc sách đi thi nhiều năm cuối cùng cũng tốt nghiệp cấp ba vậy.
“Anh cả và chị dâu kết hôn sớm hơn chúng ta hai năm, Hàm Hàm nhà mình cũng lớn thế này, bọn họ còn chưa có con, chắc chắn cha mẹ phải quan tâm rồi.”
Giang Minh Ngạn nói: “Nhà mình có cần tặng gì không?”
“Tặng hai con gà mái cho chị dâu bồi bổ thân thể, trong nhà còn có ít thuốc rừng tự nhiên mẹ em gửi đến, cũng tặng một ít đi.”
“Nghe em hết.”
Ngày mai Trương Huệ đưa con về quê, hơn một tháng tới Giang Minh Ngạn sẽ phải sống một mình.
“Anh về nhà tổ ở đi, chị dâu mang thai, cơm nước ở nhà sẽ ngon hơn, anh về ăn cùng thì không cần tự nấu cơm, đỡ phiền phức.”
Giang Minh Ngạn ôm vợ, cười đồng ý.
Sáng hôm sau nắng đẹp, ba người lớn một trẻ em ngồi xe đến trạm xe lửa.
Chị dâu Lục cười nói: “Tôi chưa bao giờ đến nơi nào xa như vậy, nghe nói ở đó mùa này không có tuyết.”
“Không phải là không có tuyết, nhưng năm nào lạnh lắm mới có, mà cho dù có tuyết thì rơi xuống đất cũng sẽ tan chảy ngay.”
“A, thì ra là như thế.”