Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:28:36
Lượt xem: 293
Trần Lệ Phương: “Nói cũng không sai, người ta có thể phái người đến giúp đỡ vài năm là tốt rồi, anh hai con ấy, nhờ có con mà học được kỹ thuật từ Tiểu Giang, bây giờ Tiểu Giang còn giới thiệu người tiếp quản cho anh hai con làm quen, nếu sau này nó vẫn không làm ra trò trống gì thì đúng là phí công Tiểu Giang lo cho nó.”
“Mẹ, anh hai làm được mà.”
“Mẹ là mẹ nó mẹ còn không biết à, anh hai con có năng lực, cũng giỏi nói chuyện, nhưng nó còn trẻ, đôi khi không giữ được bình tĩnh, sau này mẹ phải nhắc nhở nó nhiều hơn, để nó không lên mặt.”
Nghe vậy, Trương Huệ và chị dâu Lưu Lị đều cười.
Cả nhà trò chuyện hồi lâu, Hàm Hàm bắt đầu ngáp dài, Trương Huệ bế con gái chuẩn bị đi về.
Đúng lúc này anh hai cô về, Giang Minh Ngạn cũng tới.
“Cha mẹ ăn cơm chưa ạ?”
“Ăn rồi, tiễn khách rồi à?”
Giang Minh Ngạn gật đầu: “Tiễn rồi ạ, con đến đón Huệ Huệ về.”
“Về nhanh đi, Hàm Hàm ngáp rồi.”
“Cha mẹ, vậy bọn con về trước.” Giang Minh Ngạn bế con gái lên, Trương Huệ theo sau.
Cha có n.g.ự.c rộng, ghé vào n.g.ự.c cha, Hàm Hàm dụi dụi mắt, vừa đi xuống lầu đã ngủ mất.
“Đúng là heo con, nói ngủ là ngủ được.”
Khoé môi Giang Minh Ngạn hơi nhếch lên, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lưng con gái.
Trương Huệ đi đến trước mặt anh: “Sao mấy người Triệu Kiến Xương lại đến vào lúc này, các anh sắp phải về luôn à?”
“Cũng không phải về luôn, đợi đến Tết mới đi được.”
Đèn đường ở cổng khu gia đình đã bật, hai vợ chồng bế con đi ngang qua, cái bóng kéo ra rất dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-227.html.]
Trương Huệ hỏi: “Chúng ta vẫn có thể đón năm mới ở nhà chứ?”
“Ừm, hết Tết mới về, về rồi nhà máy sẽ sắp xếp lại công việc cho bọn anh thích ứng một chút, từ đầu tháng hai đến cuối năm, năm sau sẽ có sắp xếp mới.”
“Thời gian khá hợp lý.”
Rẽ vào phố Hoè Hoa, mùa này đã hết hoa, lá hoè xanh mơn mởn hai bên đường xào xạc trong gió đêm, như tiếng thở dài của con người.
Cho con gái ngủ xong, hai vợ chồng tắm rửa nằm trên giường, Giang Minh Ngạn ôm vợ, hôn lên trán cô: “Không nỡ đi à?”
“Ừm.” Trương Huệ tựa vào vai anh: “Mặc dù đã biết trước phải đi, nhưng thời gian đến gần, em vẫn thấy không nỡ.”
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ không bắt nạt em.”
Trương Huệ bật cười: “Giang Minh Ngạn, chúng ta đã có con rồi, em còn không biết anh là người như thế nào à, anh đừng đảm bảo việc này với em, không có tác dụng gì đâu.”
Trong bóng tối, Giang Minh Ngạn khẽ cười một tiếng.
Trên mặt Trương Huệ vẫn là nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, cô biết Giang Minh Ngạn tốt với mình, biết Giang Minh Ngạn sẽ không bắt nạt mình, nhưng Giang Minh Ngạn yêu cô nhiều bao nhiêu?
Rất muốn hỏi anh câu này, nhưng hỏi thì lại thấy dư thừa, cuộc sống như thế này, có bao nhiêu người ghen tị với cô, cô còn muốn gì nữa?
“Em đang nghĩ gì thế?”
Hina
Trương Huệ nhắm mắt lại: “Không nghĩ gì, ngủ đi.”
Mấy người Triệu Kiến Xương tới, xưởng máy móc cũng nhận ra mấy người Giang Minh Ngạn phải đi, tuy rất không nỡ, nhưng người ta đã tới hỗ trợ ba năm, kiểu gì cũng phải trở về.
Xưởng trưởng gọi nhóm do Trương Kiến Lâm dẫn đầu đến họp, trọng tâm của cuộc họp là không còn nhiều thời gian nữa, phải tranh thủ học tập, học được bao nhiêu thì học.
Ngoài ra, nhiệm vụ công việc trong tay Giang Minh Ngạn cũng bắt đầu từ từ được giao lại, một phần cho Trương Kiến Lâm, một phần cho Triệu Kiến Xương.
Trong tháng chín Giang Minh Ngạn tương đối bận rộn, đến tháng mười, công việc trong tay anh đã được bàn giao gần hết, mấy người Triệu Kiến Xương cũng đã quen thuộc với xưởng máy móc huyện Vân Đỉnh, anh nhẹ nhõm hơn nhiều, mỗi ngày đều đi làm về đúng giờ.
Giang Minh Ngạn có nhiều thời gian về nhà, cũng có nhiều thời gian ở bên con gái hơn, mỗi khi rảnh rỗi Trương Huệ lại tranh thủ lên núi hái nấm, bận rộn mấy ngày, trong nhà lại có thêm vài lọ tương thịt sốt nấm.