Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 221
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:26:59
Lượt xem: 257
Trương Huệ hái một quả đào chín, gọt vỏ, thái đào thành từng lát mỏng đút cho cô bé ăn, cô bé rất vui vẻ.
Cũng có lúc không vui, Trương Huệ không để mắt tới, cô bé ngồi xổm xuống nhặt vỏ đào bỏ đi, lông đào dính vào da, trên cánh tay xuất hiện vết mẩn ngứa, oà khóc rất lâu.
Giang Minh Ngạn bế con gái dỗ dành, cuối cùng mới dỗ được con ngủ, anh cũng rất mệt mỏi.
Trương Huệ ngáp một cái: “Anh có đói không, em nấu gì cho anh ăn nhé?”
“Không đói, em cũng ngủ đi.”
Đặt con gái vào giữa giường, Giang Minh Ngạn cầm tay con gái lên thì thấy “vết mẩn đỏ” đã biến mất.
“Ừm, hết rồi, tắm xong bôi thuốc mà, lâu như vậy hết là phải.” Trương Huệ thở dài: “Đều tại em không để ý.”
“Không trách em, bây giờ con bé cũng không phải đứa bé nằm yên, sao có thể nhìn chằm chằm nó được.”
“Anh không trách em?”
“Trách em làm gì, em có cố ý đâu.”
Trương Huệ cười, tay chống lên giường, vượt qua con gái, nghiêng người hôn anh một cái.
Giang Minh Ngạn mệt mỏi cười nói: “Ngủ đi.”
“Ừm.”
Sắp đến sinh nhật con, Trương Huệ bàn bạc với mẹ, mời cả nhà cậu mợ đến ăn bữa cơm là được, không mời riêng những người khác nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-221.html.]
“Cũng được, bây giờ nhà ai cũng khó khăn, sinh nhật trẻ con cũng không nên mời khách, kẻo người ta lại nghĩ nhà mình muốn nhận quà.”
Chỉ có nhà cậu là họ hàng thật sự, không mời bọn họ cũng tới.
“Trần Dương và Trần Lập đã lâu không đến đây ăn cơm.” Trương Huệ đột nhiên nhớ tới hai cậu em họ.
“Hai đứa nó à, nghe anh hai con nói, cậu mợ con làm xong đồ dùng trong nhà mang đến phòng chúng nó rồi, cả giường, tủ, bàn, ghế, phòng bếp cũng đặt mua hết rồi, thỉnh thoảng muốn ăn gì ngon đều nấu ở nhà thôi.”
Trần Lệ Phương cười nói: “Hai anh em nó từ nhỏ đã giúp đỡ mợ con, bây giờ ở riêng cũng biết tự nấu cơm. Nghe nói có rất nhiều người ở xưởng máy móc giới thiệu đối tượng cho bọn chúng, bây giờ thanh niên chịu vào bếp được lòng mẹ vợ lắm.”
Đây cũng không phải nói bừa, đến sinh nhật tròn một tuổi của Hàm Hàm, Trần Giác và Hồ Tú vào thành phố sớm hơn một ngày, ở nhà con trai, gặp hàng xóm trong khu gia đình, nghe nói bọn họ là cha mẹ của Trần Dương và Trần Lập, thái độ ai cũng trở nên nhiệt tình, đều muốn giới thiệu đối tượng cho hai anh em bọn họ.
Hồ Tú vô cùng vui mừng, không ngờ hai đứa con trai chỉ khiến bà ấy lo lắng lại được yêu thích trong khu gia đình như thế.
Sau đó, nghe bọn họ nhắc đến tài nấu nướng của hai con trai, Hồ Tú vỗ n.g.ự.c nói: “Tay nghề của hai anh em chúng nó đều là do tôi dạy đấy, mặc dù không bằng đầu bếp nhưng nhất định có thể nấu hết các món cơm nhà.”
“Không ngờ chị lại dạy con trai nấu cơm.”
“Nấu cơm cũng là một kỹ năng, hơn nữa sau này lấy vợ sinh con, vợ chúng bận chăm con không rảnh rỗi thì chúng vẫn có thể giúp một tay nấu được bữa cơm.”
“Tôi nói các chị nghe, con rể của chị chồng tôi, Giang Minh Ngạn ấy các chị biết không, tay nghề nấu nướng của cậu ấy tốt lắm.”
Được mấy người phụ nữ vây quanh, Hồ Tú hết sức nhiệt tình, người ta hỏi cái gì, chỉ cần nói được là bà ấy đều nói.
Người trong khu gia đình đều biết hai anh em nhà họ Trần và Trương Kiến Lâm, Giang Minh Ngạn, nghe nói như thế, ai cũng cười khen nhà bọn họ dạy tốt.
Những người có suy nghĩ ở đây cẩn thận nhìn hai vợ chồng Hồ Tú, xem ra đều là người hạnh phúc, cha còn là cán bộ công xã, không phải quá tốt nhưng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến gia đình con cái, nói cách khác, nhà họ Trần đúng là ứng cử viên sáng giá để làm rể.
Nếu vừa rồi nói giới thiệu đối tượng cho Trần Dương và Trần Lập chỉ là chung vui thì bây giờ những người trong nhà có con gái, cháu gái đều động tâm thật.
Hina