Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:22:31
Lượt xem: 269
Trước khi đi, Giang Minh Ngạn còn nói hai tuần nữa sẽ lên núi thăm bọn họ.
“Đừng, đi một chuyến mệt mỏi lắm, chỉ có một hai tháng thôi, tháng năm anh đến đón mẹ con em về là được.”
Giang Minh Ngạn nhìn con gái: “Hàm Hàm sắp biết gọi người rồi.”
“Không sớm như vậy đâu, trẻ con phải đợi đến khoảng một tuổi mới bắt đầu mở miệng nói chuyện.”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Dạo này Hàm Hàm lảm nhảm nhiều, cảm giác nhanh lắm.”
Không chỉ có thế, quần áo mùa xuân mỏng, giúp cô bé vận động dễ dàng hơn, đi đứng có lực, cảm giác như sắp biết đứng thẳng.
Trẻ con là như vậy, ở bên cạnh suốt ngày không cảm thấy, nhưng xa cách mười ngày nửa tháng sẽ phát hiện bọn chúng lớn lên rất nhiều.
“Giang Minh Ngạn, trước đây không ngờ anh lại là người có tâm như vậy.”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Em về đi, anh sẽ sớm đến đón em.”
“Ừm.”
Trên đường xuống núi, Trương Kiến Lâm và Giang Minh Ngạn đi phía sau, Trương Kiến Lâm tò mò: “Cảm giác kết hôn như thế nào?”
Giang Minh Ngạn không trả lời, đi một đoạn thật xa.
Anh suy nghĩ một lúc mới nói: “Chắc là cảm giác có người luôn sát cánh bên mình.”
Tình cảm này khác với tình cảm giữa cha mẹ và anh em.
Hina
Trương Kiến Lâm lắc đầu: “Không hiểu.”
Giang Minh Ngạn cười cười, sau khi có con anh cũng mới dần dần hiểu được, trên thế giới này có một người không liên quan gì đến mình, bởi vì thích mà ở bên. Thời gian trôi qua, có mái ấm, có điều gì đó để cùng nhau bảo vệ, hai người sẽ luôn sát cánh cùng nhau, vượt qua khó khăn, nắm tay nhau trải qua một đời.
Không có thề non hẹn biển, không có động trời động đất, chỉ cần hạnh phúc bình thường như vậy, nếu có thể gặp được thì cảm ơn ông trời.
Trên đường đi, Trương Kiến Lâm suy nghĩ về những lời của Giang Minh Ngạn, sau một ngày xóc nảy cuối cùng cũng về đến nhà, lúc xuống xe, Trương Kiến Lâm tỉnh lại sau cơn mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-208.html.]
“Mặc dù lời cậu nói có hơi già mồm, nhưng tôi thấy cậu nói đúng một điều. Nếu có thể gặp được người mình thích mà người đó còn thích mình thì thật sự phải cảm ơn ông trời.”
Giang Minh Ngạn sửng sốt một chút, sau đó cười.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao người anh vợ khiến cha mẹ vợ đau đầu này lại không thích xem mắt tìm đối tượng rồi.
Núi Mạnh Đỉnh.
Để mẹ trông Hàm Hàm, ban ngày Trương Huệ dành phần lớn thời gian ở trà quán, xào hết nồi này đến nồi khác, tổng kết kinh nghiệm từ mỗi nồi.
Trà hái từ núi trà buổi sáng có mùi lá xanh, buổi chiều vò xào lá xanh trong trà quán, buổi tối pha một bình Mạnh Đỉnh cam lộ, hương trà thơm ngào ngạt trên bầu trời thung lũng, hòa quyện với mùi hương của núi rừng.
Thời tiết ngày càng nóng, bộ quần áo dày cộm trên người Hàm Hàm căn bản không thể mặc nữa, chiếc áo khoác dày cũng được thay thành áo mỏng, hành động thuận tiện hơn, tay chân bé nhỏ cũng cử động dễ dàng hơn.
Sáng nay Trương Huệ vẫn nằm ì trên giường, nghe thấy Hàm Hàm ậm ừ cũng không phản ứng, không ngờ cô bé lại cong mông, dùng đôi tay nhỏ bé chống lên người cô, loạng choạng đứng dậy.
Trương Huệ sợ ngây người, vội vàng gọi mẹ.
Trần Lệ Phương tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy vào, thấy cảnh này thì cười nói: “Sáu ngồi, bảy lăn, tám bò, chín chống, mười đứng. Hàm Hàm nhà chúng ta đã gần mười tháng, biết đứng cũng là bình thường.”
Biết thì biết, Trương Huệ vẫn rất kích động, ôm lấy con gái, hôn thật mạnh: “Thật tuyệt vời.”
Hàm Hàm cười khúc khích, bắt chước mẹ, ôm mặt mẹ hôn thật mạnh, một phát thật to.
Hai mẹ con ôm nhau cười.
Trần Lệ Phương cười khẽ: “Dạo này Hàm Hàm hay lẩm bẩm, mặc dù không nghe ra gì, nhưng mẹ nghĩ con bé sắp mở miệng nói chuyện rồi.”
“Tháng trước lúc đi Giang Minh Ngạn cũng nói như vậy.”
“Cứ để tự nhiên thôi, con cũng đừng ngủ nữa, dậy đi.”
“Dạ.”
Hôm nay được nghỉ, không cần pha trà, cả buổi sáng Trương Huệ không ra ngoài, chỉ ở nhà dạy con gái nói chuyện.