Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 194

Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:19:26
Lượt xem: 289

“Như vậy cũng tốt, nhà họ Trương quan tâm đến con gái, cũng tốt với con rể như Giang Minh Ngạn.”

Phan Lạc Tinh vỗ đùi: “Dù là con trai ruột của tôi, tôi cũng nói vậy, đừng nói là con rể, tôi thấy con đẻ cũng chỉ như vậy thôi.”

Không nói đâu xa, ngay Giang Minh Thăng nhà bà ấy, nhà bọn họ đối xử với con dâu cả khá tốt, bà ấy chưa từng chỉ trích lỗi lầm của con dâu, có đồ gì tốt cũng nhớ đến cô ấy, không sinh con cũng chỉ là thúc giục ngoài miệng một chút, cũng không thực sự mâu thuẫn không vui.

Nhà họ Tô đối với Giang Minh Thăng, cũng chỉ là tạm được, lịch lịch sự sự, đâu thân thiện như cha mẹ vợ của Giang Minh Ngạn.

Chị dâu Sở vội nói: “Mỗi nhà mỗi cảnh, không thể so sánh được.”

Phan Lạc Tinh cười: “Tôi chỉ nói với chị thôi, nhà họ Tô đối với Giang Minh Thăng cũng tạm được. Hơn nữa cho dù nhà họ Tô thế nào thì tôi vẫn rất thích Tô Đường.”

“Vậy là tốt rồi.”

Chị dâu Sở thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng vì lời nói bất cẩn của mình mà làm mất hòa khí mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu bọn họ.

Hơn ba giờ chiều, bên ngoài có tuyết rơi, Mập Mạp tỉnh dậy, vội vàng xỏ giày chạy ra ngoài, hào hứng kêu to trong trời tuyết: “Ông bà nội ơi, mau ra đây xem, tuyết lớn quá.”

Trần Lệ Phương cười mắng: “Nhìn Mập Mạp kìa, như kiểu chưa từng thấy thế giới vậy.”

Trương Cao Nghĩa vui vẻ: “Huyện Vân Đỉnh chúng ta làm gì có tuyết lớn như thế, lạnh nhất cũng chỉ là vài bông tuyết nhỏ, vừa chạm đất đã tan.”

Trần Lệ Phương đứng ở cửa, cảm thán một tiếng, đúng là tuyết lớn thật.

Trước kia nghe người ta hát một vở kịch nổi tiếng, có câu gì mà “tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả, oan ức không nơi kể lể”, bà còn tự hỏi, liệu có bông tuyết to như lông ngỗng thật không.

Trương Huệ bị tiếng Mập Mạp đánh thức, cô hít một hơi sâu, mở mắt, thấy má con gái đang ngủ bên cạnh đỏ bừng.

Vội vàng sờ lưng con, hơi ẩm, chống người dậy, túi lớn của con gái để trên mặt bàn bên kia.

“Sao thế?” Giang Minh Ngạn xoa mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-194.html.]

“Hàm Hàm hơi ra mồ hôi, lót cho con một cái khăn.”

“Anh đi lấy.” Giang Minh Ngạn đứng dậy.

Cô bé ngủ say, Giang Minh Ngạn nhẹ nhàng, lẳng lặng lót một cái khăn cho con, không làm con thức giấc.

“Để con ngủ thêm một lát nữa, đến bữa tối rồi gọi dậy sau.”

“Ừm.”

Trương Huệ vươn vai một cái, tỉnh táo hơn, lúc này mới có tâm trạng quan sát phòng ngủ Giang Minh Ngạn đã ở hơn mười năm.

Bên phải cửa vào có một cửa sổ, dưới cửa sổ đặt một bàn học và một ghế, bên phải bàn học là một bức tường, dựa vào tường là một giá sách gỗ sáu tầng, tầng dưới cùng của giá sách đặt vài hộp gỗ nhỏ, các hàng trên đặt sách.

Phía trong giá sách, là một chiếc giường lớn, đối diện chân giường, đặt một hàng tủ quần áo. Nhìn màu sắc của tủ quần áo, có vẻ là đồ cũ đã qua nhiều năm.

“Phòng anh khá thoáng đãng.”

Giang Minh Ngạn cười nhẹ: “Cách bài trí phòng của đàn ông, hầu hết không phải đều như thế này sao?”

Trương Huệ suy nghĩ, cũng đúng, phòng của anh cả và anh hai cô cũng được bố trí tương tự. Phòng cô thì có thêm hai món, tủ quần áo và bàn trang điểm.

Phan Lạc Tinh là người thích giữ gìn đồ đạc, những thứ cũ trong nhà hiếm khi bị vứt bỏ, Giang Minh Ngạn cũng học theo thói quen của mẹ, những cuốn sách anh đọc từ nhỏ đến lớn, những quyển vở anh viết, tất cả đều được cất giữ trong tủ quần áo.

Những món đồ nhỏ anh từng thích khi còn nhỏ, những giấy khen anh đã nhận, cũng đều được cất trong hộp gỗ nhỏ dưới kệ sách.

Trương Huệ nằm nghiêng trên giường, tay phải đỡ đầu cười nói: “Anh cất vở bài tập trong tủ quần áo à?”

Giang Minh Ngạn nhìn về phía tủ quần áo ở góc giường: “Em mở tủ quần áo ra sẽ biết tại sao.”

Hina

Trương Huệ đi xem tủ quần áo thật, ba tủ quần áo nhỏ tạo thành một tủ quần áo lớn sáu cánh, mở ra nhìn, quần áo của anh chỉ đủ lấp đầy một tủ, phần lớn phía dưới là quần áo anh mặc từ lúc còn bé.

 

Loading...