Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:17:40
Lượt xem: 374
“Hai đứa đi đi, anh cũng về đây.”
Trương Kiến Lâm chạy chậm hai bước theo kịp cha mẹ, bọn họ đang đi đến phố Hoè Hoa.
Trần Lệ Phương quay đầu trừng con trai: “Đi theo mẹ làm gì, về nhà đi. Chị dâu con nấu cơm, con giúp nhóm lửa.”
Trương Kiến Lâm: Trong cái nhà này, giá trị tồn tại của tôi là nhóm lửa thôi đúng không?
Trương Kiến Lâm hầm hừ đi vào nhà, thuận tay kéo cháu trai nhỏ theo.
Anh ấy quyết định rồi, anh ấy phải truyền lại nhiệm vụ đốt lửa vinh quang đầy ý nghĩa này cho thằng cháu trai.
Trương Huệ mở cửa, Giang Minh Ngạn bế con gái đang giãy dụa vì phấn khích vào nhà, Trần Lệ Phương và Trương Cao Nghĩa đi vào sau cùng, không quên đóng cửa lại.
“Nhân sâm đâu?”
“Trong túi của Hàm Hàm ạ.”
Trần Lệ Phương mở túi, lấy quần áo cuộn tròn ra, bên trong bọc ba củ nhân sâm to lớn.
“Ôi, đây phải mấy chục năm tuổi rồi?”
Tiến lại gần ngửi, mùi hương của nhân sâm thật đậm đà.
“Tôi thấy cái này cũng phải vài trăm năm rồi.” Trương Cao Nghĩa nói không chắc chắn.
“Bai nhiêu năm không quan trọng, đều là của chúng ta.”
Trần Lệ Phương không sợ lạnh, cầm nhân sâm đi đến dưới gốc cây anh đào, múc nước giếng đổ vào chậu, cẩn thận rửa sạch nhân sâm.
“Mùa hè phơi hai ngày là khô, mùa đông nhiệt độ thấp, e là phải phơi thêm mấy hôm.”
“Không sao, chúng ta phơi ở sân nhà mình, người khác cũng không biết.” Chỉ cần chú ý một chút, không cho Mập Mạp hàng ngày chơi trong sân chạm vào là được.
“Nghe nói nhân sâm để càng lâu hiệu quả càng giảm, giờ có mới rồi, nhân sâm cũ trong nhà mẹ thấy lúc nào đó đưa cho ông bà nội Tiểu Giang đi, họ cũng cần dùng.”
Trương Huệ đồng ý: “Đưa đi, sau này nhà mình cũng không thiếu nhân sâm.”
Nghe nói như thế, Trần Lệ Phương cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn biết con gái đào được nhân sâm ở đâu.
Nghĩ một chút, lại thôi, càng ít người biết, càng giảm nguy cơ bị phát hiện.
Giang Minh Ngạn nở nụ cười, anh đoán nơi mà vợ mình phát hiện ra không nhất thiết phải nhiều nhân sâm như củ cải, nhưng chắc chắn cũng không ít.
Nếu không thì vợ anh sẽ không nói như vậy.
Trong nhà phơi nhân sâm, mấy ngày sau đó Trần Lệ Phương đều không về nhà, ngủ ở nhà con rể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-187.html.]
Trước đây cũng từng như vậy, bây giờ như thế, mọi người xung quanh cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.
Cuối cùng nhân sâm cũng khô, Trần Lệ Phương cất nhân sâm vào hộp, thở phào nhẹ nhõm.
“Không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta đi mua thịt.” Trần Lệ Phương nói với con gái: “Chúng ta đi xe đạp, xách tay nặng lắm.”
“Vâng.”
Tối qua Hàm Hàm ngủ muộn, giờ đã là hơn chín giờ sáng mà cô bé vẫn chưa dậy, ước chừng còn khoảng một giờ nữa mới tỉnh.
Gọi Mập Mạp ở trong nhà trông em, hai mẹ con đạp xe ra ngoài, đi sớm về sớm.
Trước tiên đến hàng thịt mua thịt, trong nhà tích trữ không ít phiếu thịt, hôm nay đều tiêu hết. Mua khá nhiều sườn, định làm sườn muối.
Hai mẹ con mua thịt về nhà, vừa vào cửa Mập Mạp đã gọi: “Bà nội, cô, Hàm Hàm dậy rồi.”
Trương Huệ vội vàng rửa tay vào nhà, cô bé đã tè rồi, Trương Huệ cười bế cô bé lên: “Mẹ về muộn, không đợi được phải không.”
“Ưm ưm.”
Trần Lệ Phương đoán được, cầm chậu nước nóng đã điều chỉnh nhiệt độ vào: “Tắm cho sạch trước đã.”
“Vâng.”
Tắm xong thay quần áo rồi cho bú.
Có lẽ đói lắm, cắn một cái, đau đến mức Trương Huệ đổ mồ hôi lạnh.
“Cắn con à?”
“Vâng.” Trương Huệ cúi đầu nhìn, da đã bị trầy.
Trần Lệ Phương thương con gái: “Đừng cho b.ú nữa, mẹ đi pha sữa bột.”
Trương Huệ nhịn đau: “Lúc này con bé cũng không nghe đâu, để nó b.ú xong đã mẹ.”
Đứa nhỏ xấu xa, chỉ lần này thôi đấy.
Cho b.ú xong, cô bé no nê, bụng phình ra, Trương Huệ tức giận bóp bóp khuôn mặt nhỏ bé.
“Ưm ưm.” Cô bé không vui.
“Con không vui, mẹ cũng không vui đây, từ nay uống sữa bột đi.”
Sửa sang lại bản thân, Trương Huệ bế con ra ngoài, đặt vào nôi: “Mẹ trông cháu một lát, con đi ra ngoại ô một chuyến.”
Hina
“Được.”