Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-08-06 12:07:29
Lượt xem: 343
Chọn một nơi sạch sẽ đặt xuống: “Mập Mạp, cháu trông Hàm Hàm nhé, có chuyện gì thì gọi bà.”
“Dạ.”
Nhìn thấy bà nội đang hái nấm, Mập Mạp móc túi lấy ra một cái kẹo sữa: “Hàm Hàm có ăn không, em gọi anh là anh trai đi, anh cho em ăn kẹo.”
“Ưm.”
“Anh trai.” Mập Mạp sửa lại: “Không phải ưm, là anh trai.”
Trần Lệ Phương nghe xong không khỏi bật cười, thằng nhóc ngốc này, không biết trẻ con không nói được sao?
Thôi kệ, Mập Mạp dạy một lúc thì bỏ cuộc, nhét kẹo sữa vào trong miệng mình, ngon quá.
Giờ này Trương Huệ đã leo lên núi trà, Chu Minh Sơn đang chỉ cho cô xem các loại cây trà.
“Có thể nói gốc trà già này là cây mẹ của vườn trà nhỏ bên phải, cam lộ và hoàng trà cực phẩm do vườn trà núi Mạnh Đỉnh sản xuất đều đến từ vườn trà ấy.
Đáng tiếc là cấy ghép khó khăn, bao nhiêu năm qua cũng chỉ mở rộng được vài vườn trà như thế.”
Chu Minh Sơn quay đầu đột nhiên hỏi cô: “Cháu còn nhớ sách trà chú đưa không?”
Trương Huệ gật đầu.
“Phần đầu của Chương 3 - Quyển 2 sách trà viết gì?”
“Nguyên liệu quyết định giới hạn cao, quy trình quyết định giới hạn cuối.”
“Rất tốt, cháu phải nhớ kỹ câu này, nguyên liệu không tốt chẳng khác gì không có gạo không nấu được cơm.”
Chu Minh Sơn hừ nhẹ: “Năm đó trà của thôn Chu Gia chúng ta là đồ tốt dùng cho cúng bái, một là dựa vào tay nghề, hai là dựa vào nguyên liệu tốt, những người ngu dốt kia lại vì lợi ích trước mắt mà hủy hoại danh tiếng tốt đẹp của lá trà núi Mạnh Đỉnh.”
Chu Minh Sơn đang nói về đám người Nam Sơn kia, địa hình ở Nam Sơn không dốc như Đông Sơn bên này, thích hợp cho con người sinh sống và khai hoang trồng trà quy mô lớn, một xưởng trà lớn cũng đã được xây dựng ở đó.
Chỉ xét về sản lượng, sản lượng của xưởng trà thôn Chu Gia chưa bằng một phần mười sản lượng của xưởng trà Nam Sơn kia.
Nói về chất lượng trà thì phải nói riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-157.html.]
Trương Huệ nghĩ trong đầu, mặc dù chú Chu không nói rõ ràng, nhưng vẫn vô cùng có ý kiến với mô hình kinh doanh của xưởng trà Nam Sơn.
Lúc này, Trương Huệ cũng hiểu Chu Văn Phong, anh ấy muốn đưa trà của xưởng trà Chu Gia ra ngoài, tốt nhất là đến Quảng Châu để bán ra nước ngoài, tạo dựng danh tiếng và nâng cao chất lượng tổng thể của trà núi Mạnh Đỉnh.
Mặc dù những gì Chu Văn Phong làm không phù hợp với mong muốn của chú Chu nhưng rốt cuộc vẫn là nghĩ cách cho xưởng trà Chu Gia.
Theo Trương Huệ, loại trà nổi tiếng được sản xuất ở một vùng nhất định không nhất thiết phải có chất lượng cực phẩm, xưởng trà Chu Gia kiểm soát chất lượng tuyệt vời, tạo ra loại trà nổi tiếng hàng đầu, mà trà do xưởng trà Nam Sơn sản xuất cũng có chất lượng tốt.
“Hôm nay nói đến đây, sương tan hết rồi, bắt đầu hái thôi.”
Trương Huệ đứng trên sườn núi nhìn xuống, một nhóm phụ nữ đeo gùi cười cười nói nói đi lên.
Chu Minh Sơn giảng giải cho Trương Huệ điểm yếu điểm của việc hái lá trà, chất lượng búp có thể hái và kích thước lớn nhỏ của lá.
Nói xong thì dẫn cô đi hái một lúc, sau đó giao cô cho một chị gái đeo tạp dề màu xanh trước eo, bảo cô ấy đưa Trương Huệ đi cùng.
“Chị tên gì ạ?”
“Ha ha, chị tên Chu Diệp, xem ra em kém chị mấy tuổi, cứ gọi chị là chị Diệp được rồi.”
“Chào chị Diệp, em tên Trương Huệ.”
Chị Diệp cười nói: “Bọn chị biết em, Tết năm ngoái Văn Phong kể với bọn chị đã tìm được một đồ đệ lợi hại cho cha mình, bọn chị còn đang đoán không biết là người như thế nào, hôm nay gặp được, không ngờ lại là một cô bé.”
Mọi người trong vườn trà đều cười.
Trương Huệ ngượng ngùng nói: “Cũng không phải cô bé, em đã làm mẹ rồi.”
“Con em bao nhiêu tuổi.”
Hina
“Khoảng một tháng rưỡi.”
“Ôi, vậy là em mới ở cữ xong mà.”
Trương Huệ gật đầu: “Mẹ em đi cùng, giúp em trông con.”
Một bà lão bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này cháu thật có lòng, bà già rồi không hiểu cách pha trà, nhưng bà hái trà cả đời, Chu Minh Sơn cũng không hiểu bằng bà đâu, cháu không hiểu gì cứ hỏi bà nhé.”
“Cảm ơn bà ạ.”