Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-08-05 09:33:33
Lượt xem: 413
“Con cũng không biết, bây giờ gửi cái gì cũng chậm.” Giang Minh Ngạn cười nói: “Qua năm mới nhận cũng không sao, không ảnh hưởng.”
Trần Lệ Phương gật đầu: “Sắp hết năm rồi, chúng ta quyết định thực đơn cơm tất niên trước. Tiểu Giang thích ăn gì, miền Bắc các con có món gì nhất định phải có dịp Tết thì nói mới mẹ, để mẹ học làm.”
Giang Minh Ngạn còn chưa lên tiếng, Mập Mạp đã giơ tay lên, lớn tiếng nói: “Thịt bà nội, chú út muốn ăn thịt ạ.”
Nghe vậy, Trương Huệ ôm bụng cười ra nước mắt.
Giang Minh Ngạn buồn cười: “Mập Mạp nói rất đúng, chú thích ăn thịt.”
Mập Mạp mong đợi nhìn bà nội, Trương Kiến Sơn đỡ trán: “Sao tính thằng nhóc này giống thằng hai vậy nhỉ.”
Lưu Lị không vui nói một câu: “Đúng, là em hai.”
Trương Kiến Sơn lập tức biết mình nói nhầm, vội vàng nhận sai: “Anh chỉ đùa chút thôi, em đừng tức giận.”
“Ha ha, tại sao em phải tức giận?”
Trương Kiến Lâm xem trò vui cười hê hê không ngừng, vừa thấy ánh mắt mẹ quét qua liền ngậm miệng.
Năm mới đến gần, các công nhân xưởng đang chờ nghỉ lễ, nhà nhà đều chuẩn bị đón Tết, vào ngày này, gia đình Trương Huệ có một vị khách, Chu Văn Phong con trai Chu Minh Sơn.
“Văn Phong, sao lại đến đây giờ này.” Trương Cao Nghĩa vui vẻ kéo Chu Văn Phong vào nhà ngồi.
Chu Văn Phong cởi mũ và găng tay ra, cười nói: “Sắp đến Tết rồi, xưởng chúng cháu nghỉ sớm, cháu cũng về nhà ăn Tết, đi ngang qua huyện Vân Đỉnh nên đến nhà chú Trương để chúc mừng năm mới.”
Trương Cao Nghĩa vui vẻ mời anh ấy ngồi xuống: “Nhóc con này, cả năm qua không đến đây lần nào, cha cháu còn đến hai lần mà.”
Chu Văn Phong cười xấu hổ: “Vậy, cha cháu có nói gì không, có mắng cháu không ạ?”
Cha anh ấy đến tỉnh thành thăm anh ấy, lúc về còn lấy đi cuốn sách trà trong tay anh ấy, anh ấy biết rằng lần này ông ấy đã hoàn toàn thất vọng về mình.
“Cha cháu cả đời chuyên tâm vào trà, mà tổ tiên nhà họ Chu các cháu cũng theo nghề trà, cháu là con trai duy nhất trong nhà, cháu nói không học liền không học, cha cháu thấy buồn là chuyện bình thường thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-127.html.]
“Chú à, cháu thật sự không có hứng thú với việc pha trà, lại không có tài năng gì, sao phải lãng phí thời gian chứ?” Chu Văn Phong vẻ mặt đáng thương.
“Cháu nói những lời này với chú làm cái gì, chuyện cha con hai người có thể nói riêng. Chú chỉ nói một điều, cha cháu rất để tâm đến cháu, cho dù cháu không học pha trà thì cũng phải thường xuyên trở về thăm cha cháu.
Chú là người ngoài, nói điều này không thích hợp, nhưng sau khi mẹ cháu qua đời, điều cha cháu quan tâm nhất trong suốt quãng đời còn lại chính là trà và hai chị em cháu.”
Hina
“Chú Trương, cháu biết chú sẵn lòng nói điều này với cháu, cũng là vì tốt cho nhà chúng cháu.”
“Cháu biết là tốt.” Trương Cao Nghĩa nhắc đến con gái: “Sách trà kia của cháu đang ở chỗ Huệ Huệ, cha cháu bảo nếu Huệ Huệ học thuộc hết thì sẽ nhận con bé làm đồ đệ, đến lúc đó Huệ Huệ học được kỹ năng pha trà của nhà họ Chu thì cháu đừng có hối hận.”
“Cháu nhất định sẽ không hối hận.” Chu Văn Phong thề: “Từ nhỏ cháu đã lắp bắp đọc qua cuốn sách trà ấy, chú xem bây giờ cháu bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chưa thuộc được.”
“Ha ha, đó là cháu, không phải con gái chú.”
“Chú Trương, chú đừng nói thế chứ.”
“Không tin cháu đi hỏi Huệ Huệ đi.”
“Hỏi thì hỏi.”
“Vậy đi đi.”
Hai người nói tới nói lui qua chuyện sách trà, Trương Cao Nghĩa dẫn Chu Văn Phong đến nhà con gái.
“Huệ Huệ, em đọc sách trà đến đâu rồi?”
Trương Huệ ngồi ở bàn làm việc, dùng tay phải chống đầu ngáp một cái: “Cơ bản là đọc xong rồi.”
“Cái gì, em đọc hết sách trà thật rồi á?” Chu Văn Phong không thể tin được.
Trương Huệ liếc anh ấy một cái: “A, khách hiếm thấy nha.”
Chu Văn Phong bước vào, nhìn cuốn sổ mở ra trước mặt Trương Huệ, cô chép lại sách trà bằng chữ giản thể viết tay: “Em chép lại một lượt như thế đúng là dễ đọc, có dám nói đã thuộc rồi không?”