[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 149
Cập nhật lúc: 2025-09-14 15:50:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thôi, chuyện nữa, chúng tranh thủ thời gian học bài thôi.” Tống Chi đón phòng.
Tống Chi thắp đèn dầu lên, đặt ở giữa bàn.
Đó chính là chiếc bàn ăn, tạm thời dùng nơi học tập.
Bốn mỗi chiếm một bên, mặt đều bày vài cuốn sách giáo khoa mà họ thấy đều cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Dung Chính Khanh giơ tay vuốt ve bìa sách, cảm thấy xa lạ quen thuộc.
Ba đứa nhỏ đầu tiên thấy cảnh tượng , ở bên cạnh thò đầu rụt cổ, tò mò xung quanh.
“Các , đây đều là sách các chị ạ?”
Nhiều quá...
Nhiễm Thu chậm rãi gật đầu, đối với nội dung trong sách vẫn còn ấn tượng, nghĩ đến ôn tập chắc sẽ quá khó.
mà Dung Chính Khanh ở bên cạnh vẻ mặt đau khổ lật sách, đầy vẻ u sầu.
Tống Chi mở sách giáo khoa, “Vậy bây giờ chúng bắt đầu thôi, hãy xem qua sách giáo khoa một lượt, ít nhất phần nào yếu nhất.”
Đường Quân Hạc đưa cho cô những cuốn sách đều là sách mới tinh, kiếm từ .
Công bằng mà , tuy đời đàn ông yêu cô, đối xử với cô , nhưng đời cô hề cưỡng ép cưới cô, thái độ của ngược hơn nhiều.
Có lẽ, giữa họ bạn bè là nhất.
Trong thời gian xuống nông thôn , cũng giúp cô nhiều , nào là giới thiệu giúp đỡ, mỗi chuyển nhà cũng là giúp đỡ việc…
Tống Chi đột nhiên nghi ngờ thái độ của cô đối với Đường Quân Hạc quá đáng …
ý nghĩ chỉ là thoáng qua, cô ném đầu.
Ai bảo cái miệng bép xép.
Ba luôn lấy Tống Chi chủ, cô xong thì đồng loạt gật đầu, mở sách giáo khoa lật từng trang một.
Trong nhà chỉ tiếng lật sách sột soạt.
Đại Bảo thấy thế, lập tức chỉ cho Nhị Bảo và Tam Nha sang phía họ.
Sau đó, tiếng đùa giỡn của bọn trẻ cũng tự động nhỏ , ngoan ngoãn chơi đồ chơi của ở bên cạnh.
Thời gian từng phút từng giây trôi , Tống Chi là đầu tiên khép sách giáo khoa , chống cằm chờ đợi mấy .
Lúc học thành tích của cô cũng coi như tồi, sơ qua cũng thể nhớ hơn nửa.
Tiếp theo lượt là Nhiễm Thu, Nhiếp Cẩm Mi và Dung Chính Khanh khép sách giáo khoa .
Tống Chi sắc mặt của , hiểu rõ về mức độ nắm bắt của từng .
“Vậy thì thế , một đề nghị.”
“Thời gian rảnh rỗi mỗi ngày của mỗi chúng giống , với Nhiễm Thu ngày thường còn học, cho nên chỉ thể cùng học tập chiều thứ bảy và cuối tuần.”
“Hiện giờ vụ xuân cũng vội, nếu Dung tỷ và Cẩm Mi việc gì thì thể tự ôn tập , chỗ nào nhớ , đợi khi tụ học tập, chúng sẽ cùng trao đổi thảo luận.”
Tống Chi sắp xếp như thể tận dụng thời gian một cách tối đa.
Hơn nữa Dung Chính Khanh và Nhiếp Cẩm Mi ngày thường tiếp xúc với sách giáo khoa nhiều, cho nên mới tận dụng hết những thời gian vụn vặt để học.
Tuy bây giờ còn hơn nửa năm nữa mới đến kỳ thi đại học khôi phục, cô thì , nhưng đối với Dung Chính Khanh và Nhiếp Cẩm Mi thì thời gian chút ngắn.
Sau khi cô xong, đều những biểu cảm khác .
“Mọi vấn đề gì ? Có thể , chúng cùng thương lượng.”
Dung Chính Khanh chút do dự giơ tay lên, “ quá nhiều vấn đề, ngoại trừ Ngữ văn và Chính trị còn thể xem hiểu, còn Toán, Lý, Hóa thì như sách trời .”
“Ôi, xuống nông thôn nhiều năm như , để thể kiếm thêm mấy điểm công, cả ngày chỉ nghĩ cách việc, lâu lật sách.”
Cô xoa trán, chua xót, “Kiến thức học ở trường trả cho thầy cô hết .”
Trong giọng của Dung Chính Khanh mang theo nỗi cô đơn vô tận, nội tâm dâng lên từng đợt sóng.
Cô 18 tuổi xuống nông thôn, ở nông thôn 12 năm, bây giờ 30 tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-149.html.]
Những thanh niên tri thức cùng tuổi với cô, thấy hy vọng trở về thành phố, đều lấy chồng sớm.
Nếu lúc cô thích Trang Tư Hạo, còn ảo tưởng về , cô còn chừng sẽ thế nào nữa.
So với Tống Chi và những khác, cô chút lợi thế nào, thể là áp lực thi đại học lớn nhất.
Nhiễm Thu ba thấy giọng cô đơn của cô, liếc , đồng loạt lặng lẽ thở dài.
Thời kỳ hỗn loạn kết thúc, nhưng những khổ cực mang đến cho con thì .
Tống Chi , cũng thấy bất ngờ, vươn tay vỗ vai Dung Chính Khanh để cổ vũ cô.
“Đừng lo lắng, cùng học tập, chính là để giúp đỡ lẫn mà, áp lực mới động lực.”
Dung Chính Khanh ánh mắt ảm đạm, bất đắc dĩ : “ sợ các cô vì giúp mà chậm tiến độ học tập của chính .”
Nhiếp Cẩm Mi vội : “Cái gì , chúng bắt đầu sớm, thời gian đủ dùng, cùng lắm thì tăng ca thức đêm học tập.”
Hai cô gái nhỏ tuổi hơn cô còn tự tin hơn cô, Dung Chính Khanh dần dần cũng dũng khí.
Cô nắm chặt tay, ánh mắt kiên định : “Được, chỉ cần chúng nỗ lực, nhất định đều thể thi đậu!”
“Nhất định sẽ!”
Nhiếp Cẩm Mi đáp một nụ , nháy mắt với Tống Chi.
Dung Chính Khanh ở nông thôn 12 năm , cuộc sống khổ cực sớm tiêu hao hết nhiệt huyết, nhưng may mắn là cô hề từ bỏ bản .
Tống Chi nghĩ nghĩ : “Vậy thế , từ cuối tuần trở , sẽ tìm thời gian dạy từ đầu cho chị, lúc học cấp ba, Toán, Lý, Hóa đều điểm tối đa.”
Dung Chính Khanh và Nhiếp Cẩm Mi cô với ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Dung Chính Khanh đánh giá cô, than thở sâu xa, “Không ngờ cô chỉ xinh , học tập cũng lợi hại như , còn là một học bá.”
“ thế, còn để cho sống nữa chứ.” Nhiếp Cẩm Mi hì hì trêu chọc Tống Chi, cố ý liếc Nhiễm Thu một cái.
Nhiễm Thu chằm chằm Tống Chi, đáy mắt lóe lên ánh sáng vui mừng kỳ lạ.
Cô gái mà thích quả nhiên bình thường, nếu thể cùng cô nỗ lực, tương lai của thể sẽ trở nên khác biệt ?
Ít nhất, bên cạnh cô, sẽ còn khiến tự ti như .
Nghĩ đến đây, đáy lòng Nhiễm Thu bùng lên một ngọn lửa nhỏ, đầu tiên đối với tương lai ôm hy vọng.
“ cũng thể giúp, tuy rằng thể lợi hại bằng Tống Chi, nhưng chắc vẫn .”
Dung Chính Khanh vội vàng cảm ơn gật đầu, “Làm phiền các cô, nhất định sẽ nỗ lực học.”
Tống Chi thấy hình ảnh đồng lòng hiệp lực, cùng tiến bộ thì từ sâu thẳm trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Đây đều là quân dự của cô mà, cô nhất định dốc nhiều tâm sức hơn, nỗ lực để cho bất kỳ ai tụt phía !
“Nhiễm Thu, vấn đề gì ?”
Nhiễm Thu lặng lẽ lắc đầu, giọng ôn hòa: “ đều thể, đều cô.”
Tống Chi gật đầu, còn về phần Nhiếp Cẩm Mi, cô vội hỏi, đợi một bài thi sẽ rõ.
Cô rút mấy tờ đề thi lượt chia cho ba còn .
“Đây là đề thi lớp 12, bây giờ một bài khảo sát chất lượng, thể rõ hơn trình độ của như thế nào.”
Cô mấy , dùng ánh mắt thăm dò, đồng loạt gật đầu tỏ vẻ ý kiến.
“Được, bắt đầu thôi.”
Tống Chi đặt đồng hồ ở giữa, ghi nhớ thời gian họ bắt đầu bài là khi nào.
Mọi mở đề thi, nghiêm túc xem xét từng câu hỏi...
Vân Vũ