Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:22:48
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm An An khen đến mức chút ngại ngùng, hai má ửng hồng:

“Các bác khen quá ạ, cháu chỉ là lúc rảnh thì tiện tay cắt chơi thôi, vui là chính, thích là cháu vui .”

Lúc , bà cô Sở cũng từ trong nhà bước , thấy cảnh nhộn nhịp như thì tít mắt:

“Thôi thôi, mấy đừng ngoài gió mà tán chuyện nữa, rảnh thì cứ qua chơi là . An An , chúng còn cung tiêu xã, bây giờ là trễ mất.”

“Dạ, cháu ngay.”

Lâm An An hồn , vội chào :

“Các bác trai bác gái, cháu cung tiêu xã với bà cô nhé, khi nào rảnh sang chơi ạ.”

Mọi lúc mới lượt tản , quên dặn dò:

“Có thời gian thì sang nhà bác chơi nhé, đừng ngại gì cả.”

Lúc Lâm An An và đến cổng, đường vẫn còn tiếng hàng xóm bàn tán khe khẽ:

“Vợ của Minh Chu đúng là càng càng quý.”

“Chứ còn gì nữa, còn hiểu lầm cô , giờ xem đúng là cô gái hiếm thấy.”

“Hôm nào bảo con dâu qua chơi với cô một chút, gái theo chồng xa xứ, bạn bè gì, cũng thiệt thòi lắm…”

Nghe những lời , Lâm An An cảm thấy lòng nhẹ hẳn, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.

Vì nhà nhiều trẻ con, nên bà cô Sở cho bọn nhỏ theo, chỉ dặn dò Sở Minh Lan khóa kỹ cửa và trông chừng mấy đứa em.

Trên đường , Lâm An An bà cô Sở khoác tay dẫn theo, kể chuyện lúc nhỏ của Sở Minh Chu:

“Minh Chu lúc nhỏ chẳng như bây giờ , tính tình hề trầm lặng, trái còn nghịch như khỉ chứ, suốt ngày trèo đèo lội suối, chẳng bao giờ thấy mặt ở nhà…”

“Thật ạ? Cháu cứ nghĩ xưa nay vốn điềm đạm .”

“Ha ha ha, nó hồi nhỏ còn quậy hơn cả tiểu Vũ , bắt nạt xong kịp mắng chạy về nhà lóc mách .”

Nhà họ Sở cách cung tiêu xã cũng xa, một đoạn là thấy qua kẻ ngày càng đông, khí đón Tết rộn ràng hiện rõ khắp nơi.

Vừa mới cửa hàng một lúc, Lâm An An thấy giọng của Lục Thanh gọi:

“Chị dâu!”

đầu thì thấy Lục Thanh ngay phía .

“Chị dâu, trùng hợp quá.”

Lâm An An mỉm đáp:

là trùng hợp thật. Anh cũng sắm đồ Tết ?”

“Ừm, mấy bạn từ phía Bắc đến chơi, cứ nhất quyết chịu , ăn Tết cùng , nên mua thêm chút đồ chuẩn đón năm mới.”

Đang , phía Lục Thanh bước tới. Lâm An An ngẩng đầu , thì là Kiều Húc.

Lúc đầu Kiều Húc còn tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm, đang nghịch điếu t.h.u.ố.c trong tay. Ai ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt liền sáng rỡ:

“Đồng chí Lâm!”

Lục Thanh bất ngờ:

“Hai quen ?”

Lâm An An khẽ nhíu mày, vẻ mặt phần lạnh nhạt:

“Không hẳn là quen, chỉ gặp một hôm qua thôi.”

Lục Thanh nhận điều gì khác thường, liền nhiệt tình giới thiệu:

“Vậy , để giới thiệu nhé. Đây là bạn ở quê – Kiều Húc, hiện đang là doanh trưởng doanh trại pháo cao xạ, thuộc Không quân Quân khu phía Bắc.”

“Kiều Húc, đây là Lâm An An, đồng chí Lâm, chắc cũng thấy màn biểu diễn xuất sắc của cô hôm qua chứ?”

“Thấy .” Kiều Húc vội vàng bóp tắt điếu t.h.u.ố.c trong tay, nhét túi áo, theo bản năng vuốt tóc, mỉm Lâm An An:

“Đồng chí Lâm, gặp cô .”

Lâm An An chỉ gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng, thái độ mực xa cách.

Kiều Húc dường như nhận sự lạnh nhạt , vẫn niềm nở :

“Không ngờ gặp cô nhanh thế, màn trình diễn của cô hôm qua thật sự ấn tượng.”

Lâm An An dây dưa thêm, chỉ khách sáo đáp:

“Cảm ơn.”

Lục Thanh như chợt nhớ điều gì:

“Chị dâu , cô giúp việc lớn như , vốn dĩ sáng nay tới tận nhà cảm ơn mới , chẳng qua vướng chút việc nên chậm trễ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-98.html.]

Lâm An An liền từ chối một cách lịch sự:

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cần cảm ơn . Hơn nữa, với tư cách là vợ quân nhân, thể góp chút sức cho tổ chức là thấy vui .”

Ánh mắt Kiều Húc thoáng trầm xuống, hết “chị dâu”, đến “vợ quân nhân”, khiến khỏi thấy hụt hẫng trong lòng.

“Chị, đây xem cái …”

Lục Thanh còn định thêm điều gì đó, nhưng Lâm An An lên tiếng cáo từ:

“Em trai gọi, qua giúp, hai cứ thong thả nhé.”

“Vậy , lúc nào với Minh Chu.”

“Ừ.”

Lâm An An mua kha khá đồ, bà cô Sở thì nhanh nhẹn, chẳng đến nửa tiếng gom đủ thứ cần cho mấy ngày Tết, tất cả bỏ chiếc gùi, để Lâm Tử Hoài đeo về.

Ba rời khỏi cung tiêu xã thì Thang Tĩnh Xảo cũng đến nơi.

“Kiều Húc, ?”

thấy Kiều Húc cứ ngẩn về một hướng, bèn đưa mắt theo.

Lâm An An?

Dáng Lâm An An dễ nhận , cho dù đang mặc áo bông dày cộp, vẫn thể thấy rõ vóc dáng mảnh mai.

Hơn nữa, dáng của cô khác biệt với các nữ đồng chí xung quanh, từng bước uyển chuyển, nhẹ nhàng mềm mại, mang theo vẻ dịu dàng yếu đuối đặc trưng.

Huống chi bên cạnh Lâm An An còn cả bà cô Sở.

Kiều Húc bĩu môi: “Không gì, chỉ là thấy tiếc.”

Thang Tĩnh Xảo thu ánh mắt, đáy mắt thoáng qua vẻ chán ghét.

Mua sắm xong xuôi, mấy cùng trở về sân nhà Lục Thanh.

Lục Thanh và Kiều Húc vốn là cùng sống trong một đại viện quân khu, tuổi tác xấp xỉ , từ nhỏ quen .

Chẳng qua từ khi Lục Thanh đến Tây Bắc công tác, hai cách trở ngàn dặm, cơ hội gặp mặt cũng thưa dần.

Còn Thang Tĩnh Xảo và Kiều Húc là bạn học thời trung học, bố của hai đều là cán bộ cấp chính lữ, qua thiết, hai bên từng mấy định thông gia.

Tiếc rằng việc như ý, trai chẳng thiết, gái chẳng màng, cả hai đều thuận mắt.

Hơn nữa, thành tích học tập của Thang Tĩnh Xảo cũng khá, đến kinh đô học chẳng qua là để lấy cái danh, nghiệp trung học xong liền trở Tây Bắc, ở bộ Tuyên truyền.

Mấy bước sân, Lục Thanh đặt đống đồ Tết lên bàn, thở phào nhẹ nhõm:

“Cuối cùng cũng sắm đủ . Mấy các chịu ở yên kinh đô, nhất quyết tới chỗ ăn Tết, đúng là thêm việc cho đấy.”

Trong sân nhà Lục Thanh còn hai nữa, một là Mục Hữu Vi, còn lính theo Kiều Húc.

Việc Kiều Húc nhất quyết đòi ăn Tết ở Tây Bắc, đám bên cạnh vốn quen chiều chuộng , tất nhiên ai dám trái ý, đành ngoan ngoãn theo.

Vừa nhà, Kiều Húc phịch xuống sofa, rút một điếu t.h.u.ố.c hút, cả lười biếng nửa nửa , đầu óc vẫn vương vấn hình ảnh gặp Lâm An An, tâm trạng lấy gì .

Thang Tĩnh Xảo trông dáng vẻ hồn bay phách lạc của , trong lòng khẽ cân nhắc điều gì đó.

Mục Hữu Vi rót cho Kiều Húc:

“A Húc, thật sự cảm ơn , nếu nhờ cho cùng, chẳng cơ hội quen với nhiều lãnh đạo cấp cao như thế. À, sang xuân năm , đoàn văn công chúng chuyến lưu diễn ở biên giới…”

Mục Hữu Vi ngoại hình ưa , nét mặt thư sinh, đường nét hài hòa, tuy mang nét trung tính nhưng hề yếu đuối, cả toát lên vẻ nhã nhặn, ôn hòa.

Ngay cả Thang Tĩnh Xảo cũng liếc thêm vài .

Kiều Húc chỉ “ừ” một tiếng hờ hững, tiện tay gảy tàn thuốc, rõ ràng chẳng mấy để tâm đến những lời Mục Hữu Vi đang .

“A Húc, hôm qua cãi với ? Là vì ?” Mục Hữu Vi hỏi.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Kiều Húc nhíu mày:

“Không ! Chỉ là… đoàn văn công Tây Bắc cũng nhiều tài đấy.”

“Ý là nữ nghệ sĩ chơi violin hôm qua?”

“Ừ, cô đặc biệt nhất.”

Mục Hữu Vi gật đầu đồng tình:

thật, nữ đồng chí đó tài năng, nếu cơ hội quen thì quá. Nghe thuộc biên chế đoàn văn công Tây Bắc, nhưng tài như , sớm muộn gì cũng thu nhận thôi.”

Thang Tĩnh Xảo khẽ nheo mắt, giọng thăm dò:

“Kiều Húc, … Lâm An An đặc biệt ?”

Loading...