Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 95.
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:59:40
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi trong quân khu phía Bắc thấy thái độ của Kiều Húc như thì cũng phần kinh ngạc.
Trong đó nhịn lên tiếng:
“Kiều thiếu tá, bọn họ rõ ràng là coi thường Hữu Vi, x.úc p.hạ.m cả đoàn văn công của chúng !”
Kiều Húc cau mày, cắt ngang lời :
“Được , đồng chí Lâm thế thì đừng tranh cãi nữa. Lần chúng đến là để giao lưu học hỏi, gây chuyện.”
Lâm An An liếc Kiều Húc một cái, trong lòng chút cảnh giác với sự đổi thái độ của , nhưng cũng gì thêm.
Cô sang Lâm Tử Hoài và những khác:
“Nếu họ đến để giao lưu, thì chúng cũng nên thể hiện phong thái của chủ nhà. Mấy chuyện lặt vặt thế , bỏ qua .”
Lâm Tử Hoài và mấy bên cạnh đều gật đầu, đang định đồng ý rời , thì bên chịu .
Một thanh niên cao lớn bước lên hai bước, mặt mũi đầy bất mãn, :
“Này, nữ đồng chí, cô chuyện kiểu gì ? Gì mà chuyện lặt vặt? Thực lực của Hữu Vi nhà chúng ai mà chẳng ? Các so với là trèo cao , thể coi là chuyện lặt vặt ?”
Lâm An An nheo mắt , giọng điệu cũng lạnh :
“Đồng chí, mới rõ , mỗi đều nét đặc sắc và điểm mạnh riêng, nên tùy tiện so sánh cao thấp. Chúng hoan nghênh đến trao đổi, nhưng nếu các cứ giữ thái độ thế , thì khó mà đối xử thiện.”
Lâm Tử Hoài cũng bước , thêm:
“ ! Tư tưởng giác ngộ của các thấp quá . Miệng thì đến học hỏi, nhưng đến tôn trọng cơ bản còn .”
Kiều Húc thấy bầu khí bắt đầu căng thẳng, liền vội giơ tay ngăn :
“Thôi thôi, đừng cãi nữa. Là bên chúng sai !”
Anh gật đầu với An An:
“ mặt họ xin đồng chí Lâm.”
Nói xong còn lườm đám phía :
“Im lặng , đừng gây chuyện nữa.”
Mấy quân khu Tây Bắc dù trong lòng vẫn chút ấm ức, nhưng ánh mắt của Kiều Húc thì cũng dám gì thêm.
Lâm An An bọn họ một cái, giọng nghiêm túc:
“Hy vọng các đừng hành động nóng nảy nữa. Tất cả chúng đều là đồng đội, là chiến hữu, khiêm tốn và tôn trọng lẫn . Có sức thì đem đóng góp cho xây dựng văn hóa trong quân đội.”
Mắt Kiều Húc càng thêm sáng rỡ, vội vàng gật đầu:
“, đúng! Đồng chí Lâm đúng.”
Lâm An An và Lâm Tử Hoài cùng buồn để ý đến họ nữa, đang rời thì…
“Đồng chí Lâm, xin hỏi, cô là nghệ sĩ violin của đoàn văn công Tây Bắc đúng ?”
Thấy cô sắp , Kiều Húc vội vàng lên tiếng hỏi.
Lâm An An dừng bước, đầu một cách mất kiên nhẫn:
“Không . Nghệ sĩ violin của đoàn văn công chúng là Tùng Tuyền, do vấn đề sức khỏe nên chỉ là thế.”
Nói xong câu đó cô định rời , nhưng Kiều Húc vội chạy lên vài bước, chặn mặt cô:
“ thấy cô kéo ! Cô từng đoàn văn công Tây Bắc ?”
“… Ừm.”
“Vậy… cô là nhà quân nhân ? Nhà ai thế? Kết hôn ?”
Lâm An An: !
Một câu của Kiều Húc khiến chỉ Lâm An An ngơ ngác, mà cả hai bên đều sững sờ.
“Cô kết hôn , là vợ quân nhân.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, phá tan bầu khí ngượng ngập.
Thân hình cao lớn của Sở Minh Chu xuất hiện ở cửa, mặc quân phục, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Lâm An An thấy là Sở Minh Chu thì lập tức nở nụ , nhanh chóng bước tới:
“Minh Chu, tới ?”
Vừa đối mặt với Lâm An An, khí thế lạnh lùng Sở Minh Chu lập tức thu . Trước mặt bao , hề né tránh, trực tiếp đưa tay nắm lấy tay cô, chỉ cần nhẹ nhàng chạm , nắm c.h.ặ.t t.a.y cô buông.
“Vừa chút việc nên tới trễ. Có chuyện gì ?”
Lâm An An nghiêng dựa , đơn giản kể sự việc .
Nghe xong, ánh mắt Sở Minh Chu trở nên lạnh lẽo, quét một vòng về phía Kiều Húc và những cùng.
Kiều Húc há miệng, nhưng vẫn kịp phản ứng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-95.html.]
Sao cô thiết với đàn ông như ?
Cô kết hôn ?
Kiều Húc là thiếu tá quân của quân khu phía Bắc, vốn thuộc đoàn văn công. Anh chịu mặt đoàn cũng là vì em Mục Hữu Vi.
Chuyến là do ông nội ép theo, là để mở mang tầm mắt, tận mắt thấy sự vất vả và nỗ lực của quân khu Tây Bắc, bảo học hỏi thêm.
trong suy nghĩ của Kiều Húc, Tây Bắc chỉ là lũ nhà quê nghèo khó, ngoài thể lực thì chẳng gì, bảo học theo bọn họ thì đời nào.
Ấy mà chỉ … khi thấy Lâm An An sân khấu, lúc cô còn biểu diễn độc tấu, cô chỉ lặng lẽ ở một góc, điềm tĩnh, dịu dàng, xinh như một đóa nhài trắng.
Đến khi bản độc tấu violin của cô, trái tim Kiều Húc như loạn nhịp.
Lời ông nội: “Thằng nhãi , mày cưới một cô vợ Tây Bắc mới trị cái tính hoang dã của mày!” giờ ứng nghiệm .
Vừa gặp cô, chẳng màng cãi vã hai bên, quyết tâm tiến lên bắt chuyện.
…
Cảm nhận ánh mắt của Sở Minh Chu, Kiều Húc bỗng rùng , trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả, cả như rơi trạng thái bàng hoàng.
“Chúng chỉ hiểu lầm chút thôi, giờ nữa .”
Sở Minh Chu nhíu mày, giọng nghiêm khắc:
“Đây là quân khu Tây Bắc, nơi ai cũng thể tùy tiện gây chuyện. Mong các giữ chừng mực.”
Mấy phía Kiều Húc lập tức phản bác, nhưng giơ tay ngăn .
Tình huống mắt, đến đứa ngốc cũng .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Kiều thiếu tá để ý vợ ?
Đường đường là bảo bối nhà Kiều Tư lệnh, thế mà thích kiểu đó hả?
Mọi đều im lặng, ai lên tiếng…
Sở Minh Chu cũng chẳng buồn phí lời với đám đó, trong lòng lúc như lửa đốt!
hôm nay là ngày vui, chú ý giữ chừng mực.
“Về thôi.”
Anh nắm tay Lâm An An, kéo cô rời .
Lâm Tử Hoài vội vàng chào tạm biệt trong đoàn văn công.
Hai sóng vai bước , bầu khí bỗng trở nên trầm lặng một cách kỳ lạ.
Lâm An An cảm thấy tâm trạng , liền khẽ lắc nhẹ bàn tay đang nắm, dịu dàng dỗ dành:
“Minh Chu, đừng giận mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng để tâm nha.”
Sở Minh Chu khựng một chút, khẽ “ừm” một tiếng:
“Sau tránh xa mấy đó , bọn họ chẳng ý gì .”
Lâm An An câu của chọc :
“Em mà, ở bên, em chẳng sợ ai hết.”
“Ừ.”
Lâm An An cố ý lắc tay mạnh hơn, giọng ngọt như mật:
“Có chồng em bảo vệ, em chẳng sợ trời chẳng sợ đất, chồng em là giỏi nhất luôn đó~”
Thấy cô giống hệt một con nhóc chuyên nịnh nọt, Sở Minh Chu khẽ cong môi , tay siết c.h.ặ.t t.a.y cô thêm chút nữa.
Lâm Tử Hoài theo phía , cũng xong, im lặng cũng chẳng …
Về đến nhà, bà cô chuẩn sẵn cơm canh chờ sẵn:
“Đói lắm ? Diễn giờ đó là dở nhất, cơm tối ăn miếng nào, hại dày lắm đấy.”
Lâm Tử Hoài gật đầu đồng tình, lập tức xuống ăn ngấu nghiến:
“Mấy đứa xem phần biểu diễn của ? Thế nào hả?”
Sở Minh Lan vô cùng ủng hộ, giơ liền hai ngón tay cái:
“Anh Tử Hoài siêu đỉnh luôn đó! Chúng em vỗ tay suốt, thấy ?”
Sở Minh Vũ cũng ở bên cạnh gật đầu lia lịa:
“Anh Trình là mắc nhất! Anh coi mà chảy cả nước miếng luôn!”