Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-11-06 03:27:44
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Minh Chu câu trắng trợn, táo bạo của Lâm An An cho sững .
Ngay đó, bật , khóe môi khẽ nhếch, vòng tay siết chặt cô hơn một chút, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô như đang dỗ dành trẻ con, giọng trầm thấp pha chút ý :
“Em cũng sai chút nào.”
Lâm An An nép trong lòng , khẽ thành tiếng:
“Đương nhiên , em khen lúc nào chẳng thực tế khách quan.”
“Chuyện hôm nay,” đổi giọng, “em định xử lý thế nào?”
Lâm An An chớp chớp mắt, thử thăm dò:
“Pháp luật nước thiện, việc nên để pháp luật xử lý. Dĩ nhiên, theo tổ chức là đúng nhất.”
Cô là “pháp luật”, nhưng nhấn mạnh “ tổ chức”.
Ý là để phòng bảo vệ xử lý luôn tội dụ dỗ nhà quân nhân, cần chuyển cho cảnh sát, cũng nghĩa là xử lý nghiêm, chứ nhẹ nhàng cho qua chuyện.
Sở Minh Chu im lặng suy nghĩ vài giây, khẽ gật đầu, cằm nhẹ cọ mái tóc cô,
“Anh hiểu .”
Lâm An An khẽ “ừ” một tiếng.
Hai cứ ôm như thế trong bóng tối, thì thầm trò chuyện về những chuyện xảy trong ngày.
Dần dần, cơn buồn ngủ kéo đến, Lâm An An ngáp một cái, giọng bắt đầu lười biếng và mơ màng:
“Minh Chu… buồn ngủ quá , ngủ thôi…”
Sở Minh Chu giọng cô mang theo mệt mỏi và buồn ngủ, mềm mại đến mức khiến tim nhũn , khẽ mỉm đầy cưng chiều:
“Ừ, ngủ , hôm nay em vất vả .”
Vừa , tự nhiên xoay , kéo gối sát bên cạnh cô, để cô thoải mái cuộn trong lòng .
Anh còn đưa tay kéo chân cô lên đùi để sưởi, ý định buông .
“Ngủ ngon.”
Lâm An An cũng chẳng nghĩ nhiều, mặc kệ ôm, mặc cho bàn tay vỗ nhẹ lưng, cảm giác khiến thấy yên lòng lạ kỳ.
Không lâu , thở cô trở nên đều đặn.
Cả một ngày mệt mỏi và hỗn loạn, theo làn thở dịu dàng mà tan biến dần trong giấc ngủ.
Sở Minh Chu cụp mắt, đáy mắt đầy vẻ thỏa mãn.
Từng cử động đều nhẹ nhàng như đang nâng niu trân bảo.
Chỉ là…
Chính cứng ngắc suốt cả nửa đêm… vẫn chợp mắt nổi.
….
Sáng hôm .
Sở Minh Vũ nhào lòng Lâm An An:
“Chị dâu ơi, em ghét cái chị lắm, chị cứ kéo em mãi, mãi, đến mệt lả luôn!”
Cậu bé vỗ vỗ quần áo :
“Rõ ràng quần áo của em , chị cứ , bắt em cởi , là sẽ mua đồ mới cho em mặc, chỉ mặc đồ chị mua thôi…”
Khóe miệng Lâm An An khẽ co , thật sự là… cạn lời!
Cô nắm lấy tay Sở Minh Vũ, dắt bé lên ghế băng, rút khăn tay lau nước mắt cho “tiểu đáng thương”, dịu dàng dỗ dành:
“Từ giờ trở , dù khác gì ngon ngọt nữa, Tiểu Vũ cũng theo đấy! Ngoài với chị dâu , ai đến tìm em cũng cho chị , nào?”
Sở Minh Vũ đáng thương gật đầu:
“Mệt c.h.ế.t , em bao giờ nữa . Sinh nhật chị dâu để cả tổ chức , đừng gọi chị đến, chị nhiều lắm.”
“Ừ, đương nhiên sẽ gọi .”
lúc , Lâm Tử Hoài vội vàng từ ngoài bước .
Lâm An An đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi sáng, thằng sớm như chạy ?
“Chị, hôm nay em đến đoàn văn công nữa, em sẽ cùng rể đến phòng bảo vệ.”
“Không .” Giọng Lâm An An nhẹ nhưng lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-77.html.]
Lâm Tử Hoài mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh, quỳ xuống cạnh Lâm An An:
“Chị, em chỉ xem thôi, tuyệt đối gì khác.”
Lâm An An thật sự gần chạm ngưỡng chịu đựng với em trai . nghĩ đến kết cục bi t.h.ả.m của trong nguyên tác, bi kịch của cả nhà họ Lâm…
Gương mặt hiền hậu của bố cô lượt hiện lên trong đầu.
Lâm An An mím môi.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cốt truyện đúng là sức chi phối đáng sợ, cứ như ép cúi đầu thuận theo.
Sở Minh Chu lúc bưng cháo , thấy vẻ mặt cứng đầu của Lâm Tử Hoài, khẽ nhíu mày tỏ vẻ hài lòng:
“Cậu theo .”
Lâm An An sang Sở Minh Chu.
Anh chỉ khẽ gật đầu với cô, hiệu là sẽ chừng mực.
Lâm An An cuối cùng cũng gật đầu, thở dài một tiếng vẫn quên dặn dò:
“Tử Hoài, giống hôm qua nữa, thể chỉ dựa suy nghĩ của bản mà hành động. Mình tôn trọng sự thật, đợi phòng bảo vệ điều tra rõ mới xử lý. Tuyệt đối để cảm xúc chi phối.”
Lâm Tử Hoài lập tức gật đầu:
“Chị, em . Lần em nhất định sẽ giữ bình tĩnh, loạn nữa… Em chỉ là lo cho Đồng Đồng thôi…” Nói đến đây, giọng nhỏ dần.
“Ăn sáng .”
Lâm Tử Hoài ngoan ngoãn xuống bàn, nhưng mặt vẫn lộ vẻ lo lắng, cầm đũa lên mà chẳng tinh thần, chỉ lơ đãng khuấy cháo trong bát.
Lâm An An cũng chẳng buồn để ý đến nữa, chỉ chăm chú bóc trứng muối cho Sở Minh Vũ.
Cả nhà ăn sáng xong, Sở Minh Chu liền đưa Lâm Tử Hoài ngoài.
Trước khi , Lâm An An quên dặn dò thêm một nữa:
“Trên đường nhớ cẩn thận đấy, nếu chuyện gì thì lập tức báo về. Nhất định phối hợp với sắp xếp của tổ chức.”
Sở Minh Chu gật đầu: “Yên tâm .”
Lâm An An cùng, bởi cô còn đến đoàn văn công. Chỉ còn sáu ngày nữa là đến buổi biểu diễn văn nghệ cuối năm, ai còn rảnh để phí thời gian vì chuyện của Tưởng Đồng chứ?
Cô dặn dò kỹ càng hai đứa nhỏ ở nhà, bảo chúng tuyệt đối chạy lung tung, nhớ khóa cửa cẩn thận… mới yên tâm rời khỏi nhà.
Chuyện ầm ĩ hôm qua lớn như , đừng trong khu đại viện quân khu, đến cả trong đoàn văn công cũng đều ngóng đôi phần.
Lúc Lâm An An đến nơi, còn một lúc nữa mới đến giờ tập luyện, mấy trong đoàn túm tụm quanh cô, kẻ hỏi han, tò mò bàn tán.
Thấy vẻ mặt phần lớn là lo lắng thật lòng, Lâm An An cũng nổi cáu, chỉ nhẹ nhàng giải thích vài câu.
“Không là , hôm qua sợ c.h.ế.t luôn đó. Gần Tết mà gặp bọn bắt cóc thì đúng là t.h.ả.m họa! con trai bắt khi bán vùng núi hẻo lánh con nuôi, còn con gái thì… khi bán vợ từ bé…”
“Này, đừng linh tinh! Chuyện lấy vợ từ bé là tư tưởng phong kiến thời, bây giờ là phạm pháp đó!”
“An An, cô gái đồng hương với cô lắm ? Sao định tổ chức sinh nhật cho cô? Mà hành động của cô thật quá đáng, thiết lắm thì ai tự ý chuyện đó chứ?”
Dứt lời, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Lâm An An, rõ ràng đều cùng một suy nghĩ.
Lâm An An nhíu mày, trong lòng cũng thấy phiền vì hỏi hỏi , nhưng vẫn cố giữ kiên nhẫn mà đáp:
“Cô chỉ là quen ở quê thôi, thật cũng chẳng thiết gì mấy. Từ khi đến Tây Bắc thì càng chẳng nhiều qua .”
“Còn chuyện tổ chức sinh nhật gì đó, cũng rõ cô nghĩ gì. Dù thì tự tiện đưa em chồng như là vấn đề . Hiện giờ phòng bảo vệ đang điều tra, cứ chờ kết quả xem thế nào.”
Mọi liền gật gù đồng tình.
Có phụ họa:
“ đó, bất kể là vì lý do gì thì cũng thật quá đáng. Liên quan đến sự an của trẻ con, thể bỏ qua dễ dàng .”
“Phải đấy, may mà hai đứa nhỏ . Chứ nếu xảy chuyện gì thì thật sự khủng khiếp. Đồng hương của cũng thật là, việc chẳng chừng mực gì cả.”
Đang chuyện thì Bách Linh tới, gọi chuẩn bắt đầu buổi tập luyện. Đám đông lập tức giải tán, ai nấy trở về vị trí của .