Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 75
Cập nhật lúc: 2025-11-06 03:10:40
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Về nhà .”
Sở Minh Chu nhà bế Sở Minh Vũ lên xe. Nhóc con vẫn còn lim dim ngái ngủ, miệng lẩm bẩm mấy câu, chuyện gì đang xảy .
Sở Minh Lan trong xe, vẻ mặt đầy lo lắng, đối diện với tình hình căng thẳng mắt, cô bé cũng ý thức phạm sai lầm nghiêm trọng…
Về đến nhà, cổng hai đợi, chính là Lục Thanh và Hứa đoàn trưởng.
Thời tiết lạnh cắt da cắt thịt, dù cả hai khoác áo khoác dày cộp, môi vẫn tím tái vì rét.
“Trời ơi, cuối cùng cũng về !”
Lâm An An là đầu tiên bước lên mở cửa.
Sở Minh Vũ tỉnh ngủ, Sở Minh Chu bế thẳng phòng riêng.
Mọi trong phòng khách, ánh mắt đồng loạt dồn về phía Sở Minh Lan.
Hứa đoàn trưởng lên tiếng :
“Rốt cuộc là chuyện gì ? Bình thường cháu là đứa chững chạc, hồ đồ đến thế? Có là bao nhiêu chạy khắp nơi tìm hai đứa …”
Sở Minh Lan cúi đầu, vai nhỏ run lên, rõ ràng là đang .
Lâm An An thấy vẻ mặt uất ức xen lẫn sợ hãi của cô bé, trong lòng xót xa bất lực. Cô khẽ thở dài, bước đến xuống bên cạnh, dịu dàng khoác tay lên vai cô bé, nhẹ giọng :
“Tiểu Lan, đừng nữa. Trước tiên hãy kể rõ ràng chuyện, chị em là đứa hiểu chuyện, chắc chắn cố ý . Em cứ thật thứ, để cùng nghĩ cách giải quyết.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Sở Minh Lan nức nở, ngẩng khuôn mặt lem đầy nước mắt lên, nghẹn ngào :
“Chị dâu ơi, sáng nay em với Tiểu Vũ cung tiêu xã mua rau, thì gặp chị Tưởng Đồng. Chị nhiệt tình lắm, giúp bọn em xách đồ, còn mua kẹo cho nữa…”
“Chị sắp đến sinh nhật chị , chuẩn một bất ngờ thật đặc biệt, bảo bọn em cùng đến giúp.”
Nói đến đây, cô bé nghẹn ngào, nuốt nước miếng lau nước mắt:
“Ban đầu em chịu , nhưng chị cứ kéo bọn em , còn nếu thì là quan tâm chị, đây là sinh nhật đầu tiên khi chị lấy chồng, quan trọng…”
Lâm Tử Hoài một bên đến đó thì thở phào nhẹ nhõm:
“Thấy , chị, chỉ là hiểu lầm thôi mà! Tưởng Đồng thật sự chỉ tổ chức sinh nhật cho chị, ý đồ gì khác cả, là chúng hiểu lầm cô .”
Sở Minh Lan vội đồng tình, mà sang Lâm An An:
“Em thật sự chị với đang tìm chúng em, rõ ràng chị Tưởng Đồng bảo là bàn bạc với hết nên em mới đồng ý theo. Sau đó chị dẫn bọn em đến bách hoá, mua sắm suốt, mua nhiều thứ, về nhà mới của chị … thì… cả đến.”
Sắc mặt của Hứa đoàn trưởng cực kỳ khó coi, lông mày nhíu chặt, ông nghiêm giọng về phía Lâm An An:
“Thật là hoang đường! Dám lấy chuyện trẻ con đùa giỡn, trong nhà cô rốt cuộc là loại thích gì ?”
Lâm An An há miệng , nhưng chỉ cảm thấy miệng đắng nghét.
kiểu thiệt thòi kiểu “ngậm bồ hòn” , cô từng là cam chịu!
“Hứa đoàn trưởng, đúng là và Tưởng Đồng là đồng hương, nhưng cô thích của , càng em gái gì cả! Cô và nhà họ Sở cũng chẳng quan hệ thiết gì, đến mức thể tự tiện đưa con nít mà một tiếng!”
Lâm An An từng chữ rành rọt, nghiêm túc thẳng Hứa đoàn trưởng.
Hứa đoàn trưởng thoáng ngẩn :
“ trách cô, cần gì gấp gáp phủi sạch quan hệ như , dù cũng là một nhà mà.”
Lâm An An: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-75.html.]
Cô hít sâu một , cố gắng kiềm chế cảm xúc:
“Hứa đoàn trưởng, cố phủi trách nhiệm, chỉ là rõ sự thật. Việc Tưởng Đồng thật sự đúng, bất kể cô lấy lý do gì, nhưng việc dẫn hai đứa trẻ mà báo cho nhà thì thể nào chấp nhận !”
Lúc , Lâm Tử Hoài bật dậy, lùi một bước, chị gái như thể xa lạ:
“Chỉ là đồng hương thôi ? Chị, chị cần thiết đến mức ? Chuyện rõ ràng chỉ là hiểu lầm, chị mặt một câu là , ai trách móc chị ! Vậy mà chị vì sĩ diện của bản , dứt khoát phủi sạch cả Tưởng Đồng luôn?”
Lâm An An siết chặt nắm tay, lồng n.g.ự.c phập phồng vì giận dữ:
“Lâm Tử Hoài!”
“Sao mà em hồ đồ đến thế? Đây chỉ là chuyện mặt mũi? Đây là chuyện liên quan đến sự an của hai đứa trẻ! Hôm nay chúng bình an trở về là còn may mắn, lỡ chuyện gì thì ? Tưởng Đồng tự ý đưa bọn nhỏ , khiến chúng lo lắng cả ngày, bản chuyện đó là sai , em phân biệt đúng sai?”
Lâm Tử Hoài mím môi, vẻ mặt vẫn là thể chấp nhận :
“Tưởng Đồng , cô chỉ cho chị một bất ngờ, thể chỉ là sơ suất, kịp với . Giờ chị , chẳng khác nào đẩy cô đường cùng! Chị như thế, giờ nhẫn tâm đến ?”
Hứa đoàn trưởng bắt đầu mất kiên nhẫn, đưa tay ngăn :
“Được , hai đừng tranh cãi nữa. Bọn nhỏ về , cũng thêm gì cả.”
Sở Minh Chu cau mày, sắc mặt u ám đến đáng sợ, lạnh lùng quát lên:
“Lâm Tử Hoài, im miệng cho !”
“Ban đầu chính cũng tin là Tưởng Đồng đưa bọn trẻ , còn cố ngăn cản chúng tìm! Giờ cô chỉ là vô tình, từng nghĩ tới, nếu hôm nay thật sự chuyện gì xảy với hai đứa trẻ thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Cậu là quân nhân, đến cả đúng sai còn phân biệt nổi ?”
Lục Thanh cũng gật đầu phụ họa:
“Tử Hoài, bớt vài câu , đừng để cảm xúc lấn át lý trí. Việc thể chỉ dựa cảm nhận chủ quan của , mà xem xét dựa sự thật! Dù Tưởng Đồng xuất phát điểm thế nào nữa, thì cách thực sự là . Hiện tại, ban bảo vệ cuộc điều tra, chúng cứ chờ kết quả , đến lúc đó tự khắc chuyện sẽ rõ ràng.”
“ Tưởng Đồng như ! Điều tra kiểu chỉ khiến danh tiếng của cô hủy hoại thôi! Một cô gái xa nhà sống ở nơi dễ dàng gì, chăm sóc cô thì thôi, cớ còn khó cô như ?”
Lâm Tử Hoài vẫn khăng khăng như một kẻ đổ dầu lửa.
Sở Minh Lan thấy bầu khí căng như dây đàn, sợ hãi đến nỗi nức nở thút thít, kéo lấy tay áo Lâm An An, giọng nghẹn ngào:
“Chị dâu… là của em… em nên theo chị Tưởng Đồng… em nên khiến giận như … đừng cãi nữa …”
Lâm An An thấy dáng vẻ sợ sệt của Sở Minh Lan, khỏi xót xa, nhẹ nhàng kéo cô bé lòng, vỗ nhẹ lưng an ủi:
“Tiểu Lan, đừng nữa, ai trách em cả, đây của em, em cũng là dụ dỗ thôi.”
Một đứa bé mới mười một tuổi, trải qua chuyện như , nỡ trách mắng chứ?
Nói , ánh mắt Lâm An An chuyển sang Lâm Tử Hoài, đầy thất vọng:
“Tử Hoài, chị mong em thể bình tĩnh , suy nghĩ cho kỹ. Đừng mù quáng bênh vực Tưởng Đồng nữa. Chuyện hề đơn giản như em nghĩ. Mẹ bảo em đặt chị lên hàng đầu, nhưng rốt cuộc tại em chẳng tin chị chút nào?”
Lâm Tử Hoài cúi đầu, đáp lời, siết chặt quai hàm, trong lòng rối bời.
Cậu cảm thấy Tưởng Đồng thể chuyện như . … nếu đúng như lời chị gái … nếu như thật sự…
Lúc , Sở Minh Chu lên tiếng, nhưng là với Hứa đoàn trưởng:
“Chú Hứa, Tưởng Đồng và nhà cũng thiết gì mấy. Cô chỉ mới tới nhà hai : một là khi xuống ga tàu, khác là đến nhờ bảo lãnh để xin ở nhà tập thể. An An từ chối.”
Hứa đoàn trưởng vốn là từng trải, hiểu Sở Minh Chu đang ngầm nhắc ?
Rõ ràng đang trách ông ban nãy vội vàng trách mắng vợ .
Hàm ý trong lời Sở Minh Chu quá rõ ràng: Những gì Lâm An An vì phủi bỏ quan hệ, mà là vì cô thực sự thích Tưởng Đồng, hoan nghênh cô , và càng giúp đỡ.
Hứa đoàn trưởng liếc Lâm An An, sang Sở Minh Chu.
Lúc ông mới chợt hiểu vấn đề. Vốn còn định gì đó, nhưng cuối cùng đành nuốt lời bụng.