Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-11-03 09:14:19
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô gái đó vội vàng bước nhanh tới, chặn đường Lâm An An .
Cô mặt Lâm An An, đưa tay :
“Xin chào, đồng chí Lâm, là Thang Tĩnh Xảo, đến từ Ban Tuyên truyền Tây Bắc.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ban Tuyên truyền Tây Bắc? Thang Tĩnh Xảo?
Lâm An An khẽ cau mày. Mấy hôm thím Vương còn nhắc đến cái tên , cô quan hệ đơn giản với Sở Minh Chu.
Không ngờ hôm nay chạm mặt ngay tại đây?
Lâm An An cũng đưa tay , bắt nhẹ một cái:
“Xin chào, Đồng chí Thang.”
Thấy Thang Tĩnh Xảo giữ chân Lâm An An, Lục Thanh thở phào một , vội bước đến bổ sung lời giải thích:
“Đồng chí Lâm, Đồng chí Thang và các cán bộ cùng đều là đại diện của Ban Tuyên truyền. Liên hoan văn nghệ cuối năm vô cùng quan trọng, họ đến đây để kiểm tra chất lượng nội dung. Trùng hợp gặp lúc các cô thử diễn, nên tiện thể ghé xem.”
Thang Tĩnh Xảo mỉm gật đầu:
“ . Mong đồng chí Lâm đừng vì vài câu đùa mà bận lòng. Buổi liên hoan ý nghĩa lớn, xin hãy vì đại cục mà cân nhắc.”
Vì đại cục?
Nghe thì nhẹ nhàng, nhưng tai Lâm An An thấy gai .
Đại cục của ai? Chuyện thì liên quan gì tới “đại cục” của cô Lâm An An?
Thang Tĩnh Xảo thấy Lâm An An vẫn ý nhượng bộ, liền nở nụ như như :
“Chẳng lẽ… đúng như đồng chí Tô ? thì tin lắm . Dù cô cũng là vợ của Sở doanh trưởng, nghĩ cô lớn gan đến mức dám lừa cả đoàn văn công.”
Phan Quốc Hà xen :
“Cô cứ khăng khăng thực lực. Vậy giờ chỉ đạo viên cho cơ hội thử diễn, cô dám lên sân khấu?”
Tô Dao tiếp lời, giọng đầy châm chọc:
“ đó, dám thử thì thôi , còn ngược bắt chỉ đạo viên xử phạt ? Y như lời đồn, thật sự ngang ngược vô lý!”
Lâm An An rõ cái “lời đồn” mà bọn họ là gì, nhưng cô rõ ràng thấy trong mắt Thang Tĩnh Xảo một tia khinh thường, chỉ loé lên trong chớp mắt, nhưng đủ để cô nhận .
Lâm An An dễ lừa bởi vỏ bọc. Cô lớn lên trong cô nhi viện, đối với những cảm xúc mờ ám giấu vẻ ngoài hoà nhã, cô cực kỳ nhạy bén.
Ánh mắt cô lạnh lùng quét qua từng một, cuối cùng dừng nơi Lục Thanh.
Cô lạnh giọng:
“Mang violin đây.”
Bọn họ từng một khiêu khích, thì cô sẽ dùng thực lực để cho tất cả im miệng!
Để họ hiểu rõ thế nào là: sự thật hơn vạn lời tranh cãi.
Lục Thanh khựng trong giây lát, lập tức phản ứng , mừng rỡ:
“Đồng chí Lâm đồng ý thử diễn ? Tốt quá! Quốc Dương, mau lấy violin và đàn phong cầm đây!”
“Rõ !” Phan Quốc Dương đáp lời, lập tức rời .
“Chị !” Lâm Tử Hoài cau mày, cam lòng. Cuộc tranh cãi thổi bay kỳ vọng của về đoàn văn công.
Cậu chỉ cảm thấy những ở đây thật giả tạo, ngoài miệng thì khác màu, nhưng chính họ mới là những kẻ luôn tỏ cao cao tại thượng, coi khác gì, cực kỳ vô lễ!
Lâm An An tranh cãi thêm, chỉ hỏi:
“Tử Hoài, em biểu diễn bài gì?”
Cô cho em trai cơ hội từ chối, đưa tay hiệu gọi cùng lên sân khấu.
Lâm Tử Hoài bĩu môi, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn nắm lấy tay chị gái, bước lên bậc thềm sân khấu.
“Chị, diễn bài nóc lò màu vàng . Cho ánh sáng vĩ đại từ tư tưởng Mao Chủ tịch rọi thẳng đầu đám , tẩy rửa sạch cái đầu đầy định kiến của họ!”
“Được!” Lâm An An gật đầu đồng ý.
Mọi xung quanh khỏi ngạc nhiên, hai chị em quả thực khí chất khác biệt. Khoảnh khắc họ bước lên sân khấu, cả thần thái cũng đổi hẳn.
Ánh mắt Lục Thanh liên tục dán lên hai họ, miệng lẩm bẩm:
“Thần thái biểu diễn … Nếu kỹ năng thật sự thì đúng là thể dùng !”
“Anh Lục, khuyên đừng kỳ vọng quá nhiều, cũng cần vội vã thế .” Thang Tĩnh Xảo mỉm , giọng nhẹ mà châm.
“ vội ? Giờ là lúc nước đến chân còn gì.” Lục Thanh khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-60.html.]
Lúc , Phan Quốc Dương cùng một nữ đồng chí khác mang nhạc cụ trở .
“Đồng chí Lâm, đàn đây.” Anh đưa violin cho cô, ngừng một lát hạ giọng thêm:
“Thật xin , em trai tính khí nóng nảy, mặt nó xin cô.”
Lâm An An chỉ khẽ “ừ” một tiếng, gì thêm.
Hai chị em mỗi cầm lấy nhạc cụ, thuần thục chỉnh dây, kiểm tra tiếng.
Ánh mắt hai giao , chỉ một cái gật đầu nhẹ.
Ngay đó, tiếng đàn phong cầm của Lâm Tử Hoài vang lên , âm điệu êm dịu như dòng suối mùa xuân, tức khắc thu hút sự chú ý của bộ khán phòng.
Lâm An An dậy, nâng cây violin lên. Cử chỉ cầm đàn dứt khoát, thành thạo, tay mơ.
Theo nhịp đàn tiến triển, tiếng violin trong trẻo như dòng nước mát lành len lỏi dòng nhạc, từng nốt ngân vang sắc nét, cuốn hút như một làn gió mới thổi lòng .
Tư thế cầm đàn của cô duyên dáng mà vững vàng, cây vĩ lướt nhẹ dây đàn tạo thanh âm sáng trong, thánh thót.
Âm cao của violin kết hợp với âm trung và thấp của phong cầm, hòa quyện thành một bản nhạc sống động và đầy sức thuyết phục.
Hai phối hợp ăn ý đến kinh ngạc, đem bản nhạc nóc lò màu vàng tái hiện một cách trọn vẹn và dạt dào cảm xúc, khí thế ngập tràn, từng nốt nhạc như lay động cả gian.
Tiếng đàn của hai chị em khiến cả căn phòng ngập tràn sức sống, như thể đưa trở về một thời đại rực rỡ ánh sáng của tư tưởng vĩ đại.
Khi bản nhạc bước cao trào, tiếng phong cầm và violin hòa quyện như những đợt sóng cuồn cuộn, ngừng gõ mạnh trái tim .
Tới phần kết, giai điệu dần hạ xuống, như ánh hoàng hôn chậm rãi khuất chân trời, để một lớp dư âm ấm áp đọng trong lòng .
Tất cả đều màn biểu diễn chấn động.
Những ánh mắt từng mang theo hoài nghi giờ đây đều trừng lớn, giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Lục Thanh kích động đến mức mặt đỏ bừng, giọng run rẩy:
“Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Hai họ thật sự chơi, mà còn chơi đến !”
Thang Tĩnh Xảo cũng khẽ cau mày, Lâm An An đang sân khấu, trong ánh mắt còn chút khinh thường nào, chỉ còn sự kiêng dè lặng lẽ trỗi dậy.
Còn Tô Dao và Phan Quốc Hà thì ngây như tượng, đưa mắt , gương mặt đầy vẻ thể tin nổi.
Bọn họ thực sự ngờ, hai mà họ từng xem thường trình độ đến thế.
Bản nhạc kết thúc, phòng biểu diễn im phăng phắc.
Một lúc lâu , tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy!
Lâm An An và Lâm Tử Hoài nhẹ nhàng đặt nhạc cụ xuống, tao nhã cúi chào khán giả.
Lục Thanh chờ nữa, lao lên sân khấu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tử Hoài, xúc động :
“Đồng chí Lâm, hai thật sự quá xuất sắc! Màn trình diễn thể chê . Hai chính là cứu tinh của đoàn văn công chúng !”
Lâm An An mỉm nhẹ:
“Lục chỉ đạo viên, giờ thì tin năng lực của chúng ?”
Lục Thanh liên tục gật đầu:
“Tin , tin ! tâm phục khẩu phục. Thay mặt đoàn văn công, chính thức mời hai tham gia liên hoan văn nghệ cuối năm!”
Thế nhưng, Lâm Tử Hoài cau mày, vui:
“Lục chỉ đạo viên, chúng sẽ tham gia. Chúng lên đây chỉ để bịt miệng mấy nào đó thôi. Bản nhạc cũng kéo xong , chúng về.”
Nghe , Lục Thanh vội vàng giữ :
“Đừng mà, đồng chí Lâm! Đừng vội rời như . Tham gia nhiều cơ hội đấy. Nếu biểu hiện , còn thể lãnh đạo để mắt tới…”
Lâm An An thấy dáng vẻ sốt ruột của , đang định mở lời, thì Tô Dao ngắt lời.
“Lâm An An, lúc nãy cô chẳng qua chỉ là phụ họa theo đàn của em trai, phối âm đơn giản thôi, chẳng gì là khó.
Chương trình cuối cùng là độc tấu violin đấy, cô chắc chắn thể nào…”
“Ưm!!”
Có lập tức đưa tay bịt chặt miệng Tô Dao, để cô tiếp tục linh tinh nữa.
“Hừ~”
Lâm An An chỉ bật lạnh một tiếng, thêm lời nào.
Cô nữa cầm lấy violin, , cô xuống, dáng vẻ thong thả, tư thế ung dung, cánh tay nhấc lên, vĩ đàn sẵn sàng.