Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-11-03 08:30:40
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đừng mơ mộng hão huyền nữa! Em tưởng đoàn văn công ? Em tưởng rời khỏi đại đội thông tin là dễ dàng ? Lần chọn thế cũng chỉ là trùng hợp thôi.”

“Lát nữa chúng sẽ thử diễn. Nếu biểu diễn đạt yêu cầu, đến cuối năm em sẽ đại diện cho tổ đàn phong cầm tham gia liên hoan văn nghệ. Nghe còn lãnh đạo cấp cao xuống thị sát. Nếu em biểu hiện thì…”

Lâm An An hù dọa vẽ bánh vẽ, khiến cũng ngẩn .

Lâm Tử Hoài chỉ , đưa tay vuốt tóc:

“Chị yên tâm, em . Em nhất định sẽ thể hiện thật , chị với rể mất mặt .”

“Ừ, cố gắng lên.”

Lâm An An đồng hồ, chín giờ.

Cô liền tăng tốc ăn sáng:

“Đừng căng thẳng, với trình độ của em thì thành vấn đề .”

“Thật ạ?”

“Thật, còn thật hơn cả ngọc trai.”

Một lát , của Lục Thanh cũng đến.

Người tới là một thanh niên cao gầy, nước da trắng, vẻ ngoài thư sinh nhã nhặn.

“Cô là đồng chí Lâm ? tên là Phan Quốc Dương, chỉ đạo viên cử tới đón các cô.”

Phan Quốc Dương?

Tim Lâm An An khẽ rung một nhịp, cô mà, cứ thấy quen quen.

Anh quan hệ gì với Phan Quốc Hà nhỉ?

Phan Quốc Hà trong tương lai chính là nam ca sĩ opera nổi tiếng quốc, nghệ sĩ cấp quốc gia!

Không lẽ là em sinh đôi?

Tuy trong lòng nghĩ , nhưng Lâm An An cũng hỏi nhiều, chỉ lịch sự gật đầu chào:

“Chào đồng chí Phan, là Lâm An An, đây là em trai , Lâm Tử Hoài. Phiền đưa chúng nhé.”

“Không gì, mời hai lên xe.”

Lâm An An dặn dò Sở Minh Lan:

“Đóng cửa cho cẩn thận, trông chừng em trai nhé.”

Xong xuôi cô mới lên xe.

Đoàn văn công cách khu đại viện quân đội cũng xa, cả ba trò chuyện vài câu là đến nơi.

cũng một đứa em trai, xuất sắc. Nó chính là giọng ca chính của tiết mục văn nghệ đấy. Lát nữa , sẽ gặp.”

“Vâng, mong quen.”

Lúc , trong đoàn văn công đang vô cùng bận rộn, cảnh tượng náo nhiệt hẳn lên…

Lục Thanh còn tới, Phan Quốc Dương đưa Lâm An An và Lâm Tử Hoài tới một phòng biểu diễn, :

“Hai đợi chút nhé, chỉ đạo viên đang đón mấy đồng chí bên phòng tuyên truyền, sẽ đến ngay thôi. trả xe một lát.”

“Vâng, cảm ơn .”

Lâm Tử Hoài thẳng lưng, đôi mắt đảo quanh khắp nơi, ánh lên sự tò mò thích thú.

“Chị ơi, đây chính là đoàn văn công đó! Với trình độ nửa mùa của em, liệu đây?”

Lâm An An câu của em trai chọc , đang định đáp thì cửa phòng biểu diễn mở , một nhóm bước .

Đi đầu là Tô Dao, bên trái cô là… Phan Quốc Dương?

Không đúng, tuy gương mặt giống hệt, nhưng quần áo, khí chất, cả ánh mắt khi cũng khác.

Đây chắc chắn là Phan Quốc Hà.

Lâm An An liếc mắt qua, ngoài Phan Quốc Hà là quen mặt, những còn đều xa lạ.

Tô Dao vốn chỉ định tới xem thử, xem xem thế mà đích Lục Thanh mời đến rốt cuộc là nhân vật . thấy Lâm An An, đôi mày liễu của cô lập tức nhíu .

Cái cô nhà quê thế?

mà cũng kéo violin ?

Chỉ do dự một giây, Tô Dao khoanh tay bước về phía Lâm An An, ánh mắt liếc xéo Lâm Tử Hoài, giọng đầy khó chịu:

“Biết nửa mùa còn dám tới đoàn văn công múa rìu qua mắt thợ? Còn là nhà quân nhân nữa, thấy mất mặt ?”

Lời chỉ nặng, mà còn mang đầy tính xúc phạm.

Sắc mặt Lâm An An lập tức trầm xuống, cô dậy, lạnh lùng Tô Dao:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-58.html.]

“Đồng chí Tô, xin cô chú ý lời lẽ của . Chúng đến đây là theo lời mời của chỉ đạo viên Lục, để thử diễn, chứ để cô chỉ trích vô cớ. Chúng mời thử diễn, nghĩa là thực lực. Còn việc đ.á.n.h giá, đến lượt cô ?”

Lâm Tử Hoài cũng những lời của Tô Dao cho đỏ bừng cả mặt, tức giận :

đấy! Cô dựa cái gì mà như thế?”

Tô Dao hất cằm, coi hai chị em gì, giọng mỉa mai:

ở đoàn văn công bao nhiêu năm, gặp ít tài. kiểu nhà quê như mấy , tài cán gì chứ? Đã từng thấy violin bao giờ ? Đừng tưởng quan hệ là gì thì .”

Những cùng cô đưa mắt , chẳng hiểu chuyện gì đang xảy , rõ ràng chỉ đến xem thế biểu diễn thôi mà, đến cãi ?

Một cô gái tóc ngắn kéo nhẹ tay áo Tô Dao, nhỏ giọng khuyên:

“Tiểu Dao , đừng . Người đến thử diễn thôi mà, còn bắt đầu nữa, đừng vội kết luận.”

Tô Dao chẳng hề cảm kích, hất tay cô bạn sang một bên:

“Cô đừng xen , chính là ưa nổi cái kiểu dựa quan hệ để chen chân đây.”

Phan Quốc Hà thấy Tô Dao vẻ mắt với hai , cũng bước lên một bước. Ánh mắt lướt qua Lâm An An và Lâm Tử Hoài, giọng như bênh vực Tô Dao, hạ thấp uy tín đối phương:

, hai là vợ và em vợ của Sở doanh trưởng bên đặc chiến. Dựa quan hệ giữa với chỉ đạo viên, mặt dày xin cho bằng cơ hội thử diễn.”

Nghe đến đó, ngay cả Lâm An An cũng khựng một chút.

Hai em nhà họ Phan tuy giống như đúc, nhưng nhân phẩm thì thật đúng là một trời một vực.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Lâm An An khẽ lạnh:

“Dựa quan hệ? Dựa cửa ? Hai tận mắt thấy ? giỏi violin, em trai giỏi đàn phong cầm, mấy thứ thể học chỉ nhờ quan hệ ?”

Câu vang dội, đanh thép của cô khiến ít trong phòng cũng gật gù.

Tô Dao khẩy, cúi gập đến run cả vai:

“Thôi , đừng khoác lác nữa. Cả vùng Tây Bắc chúng , ngoài Tùng Tuyền thì còn ai kéo violin? Nếu cô thứ nhạc cụ khác thì còn thể tin đôi chút.”

Nghe nhắc đến violin, Lâm Tử Hoài cũng khựng , do dự, bởi vì từ nhỏ đến lớn, từng thấy chị kéo violin bao giờ:

“Chị nhiều lắm, còn kéo đàn nhị nữa…”

Thấy phản ứng của , mấy xung quanh như xác nhận điều nghi ngờ.

Ánh mắt né tránh, trả lời chắc chắn, rõ ràng là đang chột !

“Đừng với là… tưởng kéo đàn nhị là sẽ kéo violin nhé? Hahahaha—”

Hai cô bạn theo Tô Dao cũng giấu nổi vẻ khinh thường, cau mày :

“Thật sự dám c.h.é.m gió đến tận đoàn văn công ?”

nhớ , Sở doanh trưởng đúng là một vợ, nhưng vô tình, tham lam, còn cực kỳ tồi tệ! Anh nộp đơn ly hôn , cả khu đại viện đều chuyện.”

“Trời ơi, chẳng lẽ là… cô đấy ? Một như mà cũng dám lấy danh Sở doanh trưởng đến đoàn văn công? Mất mặt quá !”

Lâm An An giận đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt quét qua cả nhóm mặt.

Đoàn văn công… thật khiến mở rộng tầm mắt đấy!

Cô nắm lấy tay Lâm Tử Hoài, lạnh giọng :

“Đã chê đến , thì khỏi cần giúp nữa.”

Cô chẳng đôi co nửa chữ với những như .

thể sân khấu chỉ vì 200 đồng, nhưng chuyện chịu nhục, trong thỏa thuận!

Lâm Tử Hoài tức đến đỏ mặt tía tai, mắt như phun lửa, quét qua đám một lượt:

“Thứ mắt ch.ó xem ! Đoàn văn công thì ghê gớm lắm ? Nếu tại chỉ đạo viên năn nỉ mãi, ông đây còn lâu mới thèm tới!”

“Anh!”

Thấy hai , thực sự đầu bỏ , Tô Dao hoảng !

giậm chân đ.á.n.h rầm một cái:

“Đứng cho !”

Tức thì tức, nhưng để hai bỏ thật thì cô cũng dám.

Tô Dao vẫn còn tỉnh táo, khác trong đoàn đều cho rằng cô là vị hôn thê của Lục Thanh, nên luôn tìm cách lấy lòng cô .

chỉ rõ, Lục Thanh từng thật lòng để ý tới cô .

Mà nếu đích mời hai đến, thì chứng tỏ họ thực sự giá trị.

Lâm An An chẳng buồn để tâm, thẳng thừng lướt ngang qua .

bảo !”

Tô Dao vô thức vươn tay kéo , mạnh bạo túm lấy cánh tay Lâm An An, giật ngược về phía .

Lâm An An chịu nổi cú giật , khẽ kêu một tiếng, cả mất thăng bằng ngã xuống đất.

“Chị ơi!”

 

Loading...