Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-11-18 11:21:51
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà quây quần bên bàn ăn, dùng bữa tối trò chuyện đôi ba chuyện vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày.
Đương nhiên, chủ yếu là ba Lâm An An đang , còn Sở Minh Chu thì .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cuộc sống của vốn đơn giản, gì để kể, chuyện trong quân đội cũng tiện nhiều với nhà.
Lâm An An tiện miệng nhắc một câu, rằng thứ Hai tuần sẽ tới nhà xuất bản xem thử.
Sở Minh Chu liếc cô:
“Cần cùng ?”
Lâm An An , khoát tay:
“Không cần , em chỉ định qua hỏi thăm tình hình xuất bản một chút, đường sá cũng tiện, em tự là .”
Sở Minh Vũ mở to đôi mắt, tò mò Lâm An An.
Sở Minh Lan thì ăn xong, đặt đũa xuống, kêu lên ngạc nhiên:
“Wow! Chị dâu em sắp xuất bản sách !”
Lâm An An khẳng định cũng phủ nhận:
“Mới chỉ là ý tưởng thôi, còn chắc gì . chị dâu sẽ cố gắng hết sức.”
“Chị dâu, khi nào sách chị xuất bản, em là đầu tiên ! Em còn mang đến khoe với các bạn trong lớp nữa, rằng là sách chị dâu em đó!”
“Được thôi, chờ khi sách in , Tiểu Lan sẽ là độc giả đầu tiên.”
Không khí bàn cơm ngày càng vui vẻ, ríu rít trò chuyện, tất cả sự chú ý đều đổ dồn việc Lâm An An sắp xuất bản sách.
Vì là tuần đầu tiên của học kỳ mới nên dù là thứ Sáu, hai nhóc con vẫn đến trường thứ Bảy, Chủ nhật, nghỉ.
Lợi dụng lúc trong nhà yên tĩnh, Lâm An An tranh thủ sắp xếp bộ bản thảo.
Hai quyển sách, đều là bản thảo song ngữ.
Một cuốn tên là 《Đom Đóm》, lấy bối cảnh những đổi lớn trong xã hội đương đại trục chính.
Qua phận cá nhân để phản ánh biến động của thời đại, từ đó nổi bật sự phát triển và lớn mạnh của đất nước Hoa Quốc, của dân tộc và nhân dân.
Tích cực, lạc quan, nội hàm mạnh mẽ, tràn đầy hy vọng.
Ánh sáng nhỏ bé của đom đóm, cũng thể đốt cháy cả cánh đồng.
Cuốn còn tên 《Lá thư mùa xuân》, là truyện truyền cảm hứng về trưởng thành, kể hành trình phấn đấu của một đôi vợ chồng.
Nội dung phản ánh câu chuyện mưu sinh của dân thường trong dòng chảy biến động lớn của thời đại, đồng thời đan xen sắc thái đậm nét lãng mạn, thẳng thắn về tình yêu nảy sinh từ tình đồng chí cách mạng.
Hai , ba bữa cơm, bốn mùa trong năm.
Một ngọn đèn, một mái nhà.
Chân thành thuần khiết, thủy chung đến c.h.ế.t.
Sáng sớm thứ hai, Lâm An An rửa mặt chải đầu xong xuôi, trang điểm nhẹ nhàng, khoác lên chiếc áo khoác mới, tóc cũng búi thành kiểu búi thấp lỏng lẻo, trông thuần khiết phảng phất nét dịu dàng nữ tính.
Sở Minh Chu dừng ánh mắt cô khá lâu, khẽ :
“Anh đưa em .”
Lâm An An: “Hả?”
Tối qua rõ ràng còn trong doanh việc, giờ rảnh ?
“Không cần , em chỉ nộp bản thảo thôi, chút là về, cũng gần mà.”
Sở Minh Chu im lặng mấy giây, bước lên nắm lấy tay cô, mười ngón đan :
“Dạo bên ngoài yên, đưa em .”
“Không bận chuyện trong doanh ?”
“Ừ, bận nữa. Toàn việc lặt vặt, để chỉ đạo viên xử lý là .”
Lâm An An liếc một cái, cũng vạch trần, chỉ :
“Vậy thì… thôi~”
Sở Minh Chu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn xe buýt. Trời ngoài lạnh thế, cưỡi chiếc xe đạp Phượng Hoàng thì đúng là chịu tội.
mà xe buýt mà, xưa nay vẫn là nơi tụ tập của mấy bà thím tám chuyện.
Một đàn ông cao to như Sở doanh trưởng bước lên, bầu khí náo nhiệt trong xe lập tức lắng xuống trong chớp mắt…
Liền đó lẩm bẩm:
“Giờ mà Sở doanh trưởng ở doanh trại, đưa vợ ngoài?”
“Chắc là… ly hôn!”
Lâm An An: “……”
Đơn ly hôn hai sớm rút , nhưng ai cũng , mà bạn cũng thể vác loa rao khắp nơi, đúng ?
Chuyện cũng là do Thang Tĩnh Xảo tung tin sai ban đầu, mà là dưa thì các bà thím chỉ cần là ăn, chẳng cần thật giả.
Một đôi vợ chồng đang ở giữa tâm bão dư luận, cả đều là chủ đề để tám. Giờ tận mắt thấy , ai mà chẳng buông lời xì xào?
Xe buýt khởi động nhanh, Lâm An An còn kịp xuống thì xe lắc mạnh một cái, khiến cô loạng choạng suýt ngã…
Sở Minh Chu lập tức đỡ lấy cô một cách nhẹ nhàng, còn tay thì rõ ràng đặt lên bụng cô để che chắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-153.html.]
Lâm An An thấy mấy tiếng hít khí lạnh vang lên, chính cô cũng sững !
“Cẩn thận một chút.”
Chỉ trong thời gian hai xuống, hướng gió của làn sóng buôn chuyện xe đổi.
Dù các bà thím cố nén giọng xuống, nhưng Lâm An An vẫn thấy rõ mồn một!
“Ui chà ~ vợ Sở doanh trưởng… chẳng lẽ là… ?”
“Nhìn cái cách Sở doanh trưởng nâng như nâng trứng thế , chắc chắn là bầu !”
“Thế thì… ly hôn nữa hả?”
“Xì, cô lời lành hả? Nhà họ Sở giờ còn mấy , khó khăn lắm mới một đứa bé, chẳng càng cẩn thận chăm sóc ? Ly cái gì mà ly, vợ cũng mà, chỉ là cơ thể yếu một chút.”
Lâm An An mơ hồ, nghiêng đầu liếc Sở Minh Chu, thấy khóe miệng khẽ cong, rõ ràng tâm trạng đang .
Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ , liếc mắt hiệu bảo tiếp .
Không ngờ Sở Minh Chu chẳng hề hạ giọng, còn đưa tay nắm lấy tay cô, khẽ vỗ mu bàn tay cô:
“Cẩn thận một chút, với em mà. Bây giờ em còn là một nữa.”
Cái quỷ gì mà còn một nữa?
Mấy lời nửa đùa nửa thật, đầy ẩn ý kiểu mà phát từ miệng Sở Minh Chu?
Anh xong, cả xe buýt lập tức nổ tung như ném bom, dám bàn tán to, nhưng ánh mắt thì lia qua lia như thiêu đốt.
Hiểu lầm lớn đây!
Mặt Lâm An An lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, hổ sốt ruột, vội vã hạ thấp giọng với :
“Anh bậy cái gì thế, em …”
Sở Minh Chu cô thẹn thùng như , nhịn bật , tựa ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, còn tay thì vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô buông, để hẳn lên đầu gối :
“Sẽ nhanh thôi.”
Lâm An An chẳng còn gì để , trong lòng chỉ một câu: Muốn cũng !
Không cúi đầu phận thì… trừng mắt với nó !
Chẳng mấy chốc, xe buýt đến nơi.
Sở Minh Chu cẩn thận đỡ Lâm An An xuống xe.
Cái cách che chở cô… là vô cùng “nâng niu”.
Biết thì là hai đến nhà xuất bản, thì chắc nghĩ là khám t.h.a.i chứ!
Trong lòng Lâm An An thấy buồn , từng thấy Sở Minh Chu bộ dạng thế , đúng là thú vị thật.
Nhà xuất bản Nguyên Ánh là tòa nhà hai tầng, đường Thanh Tùng, cách trung tâm thành phố xa, xung quanh khá thoáng đãng, môi trường cũng .
Lâm An An thấy may vì dẫn Sở Minh Chu theo, chí ít thì với bộ quân phục , gặp cũng lịch sự hơn hẳn.
Hai bước nhà xuất bản Nguyên Ánh, nhân viên lễ tân thấy đến liền tươi đón tiếp:
“Chào hai đồng chí, cho hỏi hai vị việc gì ạ?”
“Chào bạn, cho hỏi biên tập Lưu Vệ Đông ở đây ạ? đến nộp bản thảo.”
Nhân viên lễ tân giữ nguyên nụ niềm nở:
“Biên tập Lưu ở đây. Cho hỏi quý danh của cô? Cô hẹn với biên tập Lưu ạ?”
“ họ Lâm, tên là Lâm An An, là do đồng chí Bàng bên Tân Hoa Xã giới thiệu đến.”
Nhân viên lễ tân gật đầu:
“Đồng chí Lâm, phiền cô chờ một chút, sẽ báo ngay.”
Nói xong, cô nhanh chóng trong.
Chẳng mấy chốc, một đàn ông trung niên đeo kính bước , khuôn mặt nở nụ thiện:
“Cô là đồng chí Lâm, gửi bản thảo song ngữ đúng ? Chào cô, là Lưu Vệ Đông.”
“Chào biên tập Lưu, hân hạnh gặp.”
Lưu Vệ Đông , đưa tay mời:
“Rất hân hạnh, mời cô phòng tiếp khách, cùng trao đổi kỹ hơn.”
Rồi ông sang Sở Minh Chu:
“Còn đây là…”
Lâm An An vội giới thiệu:
“Đây là chồng , Sở Minh Chu.”
Lưu Vệ Đông bắt tay với :
“Chào đồng chí Sở!”
Ba bước phòng tiếp khách, lập tức mang lên, thái độ vô cùng niềm nở.