Lâm An An xoa cằm, ánh mắt chợt sáng lên!
Chỉ vài năm nữa thôi, tức là cuối thập niên 70, đầu thập niên 80, ngành công nghiệp phim ảnh sẽ bước thời kỳ hoàng kim kéo dài suốt 25 năm.
Đến lúc đó, các nền điện ảnh khắp thế giới sẽ mọc lên như nấm mưa!
Nếu tranh thủ vài kịch bản phù hợp, bán bản quyền phim truyền hình thì…
Không xa, thời sống còn những tên tuổi vang danh ai ai cũng như đại sư kiếm hiệp Kim Dung, nữ hoàng ngôn tình Quỳnh Dao…
Giàu to ! Tiền như nước!
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ý tưởng bật mở, tâm trạng Lâm An An vui đến sôi trào, lập tức một tay ôm đứa , một tay ghì đứa , “chụt” một cái hôn thật kêu:
“Nào nào, chị dâu kể cho mấy đứa chuyện Ba đ.á.n.h Bạch Cốt Tinh nhé!”
“Oa! Chị dâu tuyệt quá ~”
Một câu chuyện thôi khiến mấy đứa nhỏ mê mẩn rời.
Chị dâu kể chuyện thì ngoan ngoãn , chạy nhảy, ồn.
Chị dâu gọi ăn cơm là đứa nào đứa nấy ăn sạch trơn, còn ăn ngoan hơn khi.
Chị dâu bảo ngủ trưa, xong chuyện là lăn ngủ, đứa nào cũng khò khò như mèo con.
“Ngoan thật đấy.”
Nhân lúc mấy đứa nhỏ ngủ trưa, Lâm An An cũng về phòng, bàn, lấy bản thảo bắt đầu chỉnh sửa sắp xếp .
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng rải lên mặt bàn, phủ một tầng viền vàng óng lên bản thảo trong tay cô.
Lâm An An tập trung cao độ, dán chặt mắt những trang giấy mặt. Cây bút máy trong tay ngừng di chuyển, tô tô vẽ vẽ, sửa từng chi tiết nhỏ trong bản thảo.
Cô hiểu rõ: gây dựng tên tuổi, dựa lách để đạt tự do tài chính, thì tác phẩm nhất định thật chỉn chu và chất lượng.
Hiện tại, cô gần thành hai cuốn , đều là bản song ngữ.
Đang mải mê thì ngoài cửa truyền đến tiếng động khẽ.
Lâm An An ngẩng đầu , chỉ thấy Sở Minh Chu nhẹ nhàng đẩy cửa bước .
“Sao về?”
Sở Minh Chu liếc phía , hoàng hôn buông, ánh chiều ngả sắc vàng:
“Trời sắp tối , nếu về nhà thì còn nữa?”
Lâm An An vệt nắng cuối ngày len qua lưng chiếu phòng, thoáng sững :
“Đã chiều muộn ?”
“Ừm. Em cả buổi chiều đấy ?”
“Không để ý, em cứ tưởng Tiểu Lan với tụi nhỏ ngủ dậy sẽ gọi em.”
Sở Minh Chu đến lưng Lâm An An, hai tay tự nhiên ôm lấy cô từ phía , cúi đầu, ghé sát tai cô:
“Em chăm sóc bản kiểu đấy ?”
Lâm An An sợ câu của là bài ca trách móc, lập tức đặt bút xuống, nghiêng đầu, đưa tay xoa nhẹ mặt :
“Phải chồng bế thì em mới dậy ~“
Tiếng khẽ vang lên bên tai, còn kịp phản ứng, Lâm An An thấy trời đất cuồng, cô bế bổng lên, vững vàng ôm về phía giường…
Sở Minh Chu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cúi đè lên.
“Đừng mà…”
Lâm An An ngửa , cảm giác như cả ngọn núi đang đè lên !
Sở Minh Chu chống hai tay bên má cô, ánh mắt nheo , giọng trầm và lành lạnh:
“Lâm An An, cảnh cáo em…”
“Đừng, đừng cảnh cáo! Em lời mà! Sở đại nhân, Sở doanh trưởng, Sở đại vương!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-138.html.]
Sở Minh Chu: ?
Thấy bộ dạng giả vờ đáng thương của cô, buồn bất đắc dĩ, giọng cũng dịu nhiều:
“Em là bệnh nhân. Em thể yêu thích lách, cũng ủng hộ, nhưng em thể đặt sức khỏe của lên hàng đầu ?”
“Được, mà.”
Lâm An An mím môi, đưa tay vòng lên cổ , mượn lực ngẩng đầu lên, chủ động hôn , chặn luôn màn càm ràm tiếp theo.
Sở Minh Chu rõ ràng ngờ cô bất ngờ chiêu, cơ thể khựng trong giây lát, nhưng nhanh chóng đắm chìm nụ hôn, còn chủ động đáp , nụ hôn càng sâu thêm.
Một lúc lâu , môi rời , Sở Minh Chu thở gấp gáp, Lâm An An hai má ửng hồng , vẻ lạnh lùng nơi ánh mắt sớm tan biến, chỉ còn cưng chiều và bất lực:
“Em chỉ giỏi mấy trò con con .”
Lâm An An chớp chớp mắt, vẻ vô tội:
“Đây gọi là trò con con ? Đây là cách em thể hiện tình cảm mà ~ Với em cũng cố gắng chứ bộ, thể để tất cả gánh nặng trong nhà đổ hết lên vai .”
Sở Minh Chu xoay nghiêng bên cạnh cô, nắm lấy tay cô siết chặt:
“Nếu là vì đam mê thì ủng hộ. nếu là vì nuôi gia đình thì… cần em lo.”
Lâm An An bộ thèm , rúc lòng :
“Sở Minh Chu, em cho nhé! Đừng xem thường chị đây, đợi đến ngày chị đây phất lên, khi còn dựa chị đây để ăn ngon mặc đấy nha~”
“Á, á á!”
Lâm An An thốt lên một tiếng, cả bế sang úp lên …
Tay Sở Minh Chu siết lấy eo cô, nhẹ nhàng xoa từng cái một:
“Chị?”
Lâm An An xoa đến mềm cả , má ửng đỏ, hờn dỗi:
“Đừng phá, em đang chuyện nghiêm túc với mà.”
Sở Minh Chu nhướn mày:
“Em thì chị cái gì?”
Lâm An An liếc một cái, nhịn bật :
“Nói nhầm thôi mà, là ! Là yêu dấu! Giờ em chẳng gì cả, chỉ thương thôi ~“
Dáng vẻ kiều mỵ cùng giọng điệu cố tình nũng của Lâm An An khiến Sở Minh Chu nhịn bật .
Anh cưng chiều véo nhẹ mũi cô:
“Vậy em cho , thương thế nào mới đúng?”
Lâm An An đưa tay nâng khuôn mặt lên, giọng nhẹ như lông vũ lướt qua:
“Anh vất vả như , tất nhiên là em thưởng to ~ mà… chuyện để nhé…”
Vừa , cô nghiêng sát gần, thở ấm nóng phả bên tai :
“Chơi trò nuôi dưỡng, … kích thích ?”
“Lâm An An…”
Má Lâm An An ửng hồng, thấy trai quá, cô nhịn cúi xuống hôn nhẹ một cái lên môi :
“Sao đấy? Em mê c.h.ế.t đúng ?”
Sở Minh Chu cô chọc .
Mãi đến khi cô rên rỉ, la oai oái, mắng lẩm bẩm, mới chịu buông tha.
“Đi thôi, rửa tay chuẩn ăn cơm, lát nữa đưa em xem phim.”
“Sở Minh Chu! Anh c.ắ.n em!”
Thấy định chuồn, Lâm An An lập tức nhào tới, túm lấy buông.
Cắn một phát, khiến Sở Minh Chu nổi cả giận.
“Lâm An An, em là ch.ó đấy ?”
“Gâu gâu gâu!”
Tiếng “gâu gâu gâu” của Lâm An An bật theo phản xạ, đến khi nhận thì chính cô cũng ngơ luôn!
“Sở Minh Chu! Em liều với luôn!”