Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-11-10 12:33:09
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên sân khấu, Lâm Tử Hoài và Mục Hữu Vi sóng vai .

Cả hai đều ngoại hình xuất chúng, khí chất toát khiến cảm giác như họ sinh để dành cho sân khấu, mỗi một vẻ, đều rực rỡ chói mắt.

Chỉ là, một trông chín chắn hơn, một mang nét non trẻ hơn.

con ai cũng thiên vị, phần lớn khán giả bên đều là của Quân khu Tây Bắc, lòng họ đương nhiên nghiêng về phía Lâm Tử Hoài, tiếng khen ngợi và bàn tán vang lên ngớt:

“Khúc nhạc Lâm Tử Hoài chơi thật sự quá ! Tên bài là gì thế? Trước giờ từng qua, chắc là tự sáng tác nhỉ?”

“Vừa giai điệu cất lên, trong đầu là cảnh sa mạc hiện , rung động quá!”

“Đồng chí Lâm giỏi thật đấy! Còn tài năng sáng tác nữa, đúng là thiên tài !”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Không , bài Trăng Khuyết Trên Sa Mạc là do đồng chí Lâm An An sáng tác riêng cho em trai đấy,chính là vợ của Sở doanh trưởng đó! Hai chị em họ đúng là tài nữ tài tử của quân khu chúng …”

Tiếng xì xào bàn tán dần nhỏ khi Bách Linh bước lên sân khấu, ai nấy đều mong chờ kết quả cuộc thi, háo hức ai sẽ chiến thắng.

Bách Linh bước nhẹ nhàng lên sân khấu, khuôn mặt tươi , nhưng nắm tay siết chặt, trong lòng hề bình tĩnh…

Ngay khi bước , cô trưởng đoàn văn công gọi .

Trưởng đoàn dặn cô phát biểu thật khéo, phần kết màn, thể phân thắng bại giữa Lâm Tử Hoài và Mục Hữu Vi, trận đấu chỉ thể kết thúc bằng kết quả hòa.

Bách Linh giữa sân khấu, ánh mắt chậm rãi đảo qua hàng ghế khán giả đang dõi theo đầy háo hức, nụ mặt càng thêm rạng rỡ:

“Các đồng chí mến, hôm nay buổi giao lưu tài nghệ quả thực khiến chúng mắt, tai!”

Khán giả phía đồng loạt gật đầu hưởng ứng, chăm chú lắng .

Không ít tay nắm chặt vì hồi hộp, mắt rời sân khấu.

Tất nhiên ai cũng Lâm Tử Hoài thắng!

Đối thủ là Mục Hữu Vi cơ mà! Nếu Đoàn văn công Tây Bắc một nhạc công vượt mặt cả Mục Hữu Vi, điều đó ý nghĩa gì chứ?

Bách Linh nghiêng , tiên sang Mục Hữu Vi:

“Không thể , phần trình diễn của hai đồng chí đều vô cùng xuất sắc! Đồng chí Mục Hữu Vi với bản nhạc Katyusha đưa chúng như xuyên qua thời gian, trở những năm tháng chiến tranh sục sôi, để cảm nhận sức hút và sức mạnh của một bản nhạc kinh điển.”

Mục Hữu Vi khẽ gật đầu đáp lễ với khán giả, khóe môi mỉm , ánh mắt bình thản, sự kiêu ngạo thường ngày dường như tan biến.

Sau đó, Bách Linh sang Lâm Tử Hoài, trong mắt tràn đầy tán thưởng:

“Còn đồng chí Lâm Tử Hoài của chúng , tuổi còn trẻ mà phong thái sân khấu điềm đạm đến thế, bản nhạc Trăng Khuyết Trên Sa Mạc của càng khiến kinh ngạc. Giai điệu vẽ nên khung cảnh sa mạc như mộng như ảo, khiến chúng đắm chìm trong đó, cảm nhận sự hùng vĩ của thiên nhiên và sự kiên cường của sinh mệnh.”

Lâm Tử Hoài cũng cúi đầu về phía khán giả bên , chỉ là khóe miệng nén nụ rạng rỡ, hàm răng trắng sáng lộ , trông vô cùng tươi tắn.

“Sau quá trình cân nhắc kỹ lưỡng của các lãnh đạo đoàn văn công, chúng quyết định rằng: phần thể hiện của hai đồng chí Lâm Tử Hoài và Mục Hữu Vi đều xuất sắc, khó phân thắng bại, nên kết quả trận so tài là… hòa! Cả hai đều phong cách nghệ thuật riêng biệt, mang đến cho chúng một bữa tiệc thính giác tuyệt vời.”

Vừa dứt lời, bên khán đài bỗng lặng một nhịp…

Mọi đưa mắt .

Lục Thanh và mấy vị trưởng phòng là những đầu tiên vỗ tay tán thưởng:

“Kết quả hòa là hợp lý! Hai thật sự quá xuất sắc, đúng là thể phân định cao thấp!”

Tiếng vỗ tay vang lên khiến lời của Bách Linh coi như xác nhận.

“Vậy là…”

Mấy bên phía Lâm An An cũng bắt đầu vỗ tay theo.

Nhiều khác chợt hiểu , trong lòng liền tính toán, cũng nhanh chóng vỗ tay và tán đồng.

Ngay đó, tiếng vỗ tay như sấm, tiếng reo hò và hoan hô nối tiếp dứt.

Lâm Tử Hoài mở miệng, nhất thời kịp phản ứng!

Cậu… hòa với Mục Hữu Vi ??

Ngước gia đình và bạn bè phía khán đài, trong mắt ánh lên những giọt lệ xúc động, phụ lòng mong đợi của .

Ánh mắt Mục Hữu Vi trở nên sâu thẳm, dù miệng vẫn nở nụ , cũng vỗ tay theo, nhưng trong lòng rõ… thua!

Đoàn văn công Tây Bắc đang nể mặt nên mới tuyên bố kết quả là hòa.

Giữa tiếng vỗ tay vang dội, hai sóng bước rời khỏi sân khấu.

Vừa bước xuống, Lâm Tử Hoài lập tức vây quanh.

“Lâm Tử Hoài, thật quá lợi hại ! Cậu thể ngang ngửa với Mục Hữu Vi, trời ơi, dám tin luôn đó…”

“Mà đồng chí Lâm mới đoàn văn công một tuần thôi đấy! Tương lai đầy hứa hẹn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-137.html.]

“Anh Tử Hoài, bài Trăng Khuyết Trên Sa Mạc đó em thật sự thích, thể dạy em ? Nghe quá trời luôn.”

Mọi rôm rả chuyện trò, lời nào cũng là khen ngợi Lâm Tử Hoài.

Bị khen đến ngại, Lâm Tử Hoài gãi đầu, ngượng:

“Mọi quá khen , chỉ là gặp may thôi, còn học hỏi nhiều lắm.”

Mục Hữu Vi chỉ trò chuyện vài câu với mấy quen, đó theo Kiều Húc rời , liếc Thang Tĩnh Xảo lấy một .

lúc! Mà Thang Tĩnh Xảo giờ cũng chẳng để ý tới .

Sắc mặt cô âm trầm đến đáng sợ, trong lòng tràn đầy cam tâm, cô vốn tưởng Mục Hữu Vi thể áp đảo Lâm Tử Hoài, đ.á.n.h cho Lâm Tử Hoài ngóc đầu lên nổi!

Ngay cả kế hoạch đó cô cũng chuẩn xong, cô thế nào để phá nát niềm tin của một mới, thế nào để hủy hoại Lâm Tử Hoài !

ngờ kết quả thành thế

Thang Tĩnh Xảo siết chặt nắm tay, hung hăng trừng mắt theo hướng Mục Hữu Vi rời :

“Vô dụng! Đến cả một thằng nhà quê cũng bằng!”

Nói xong, cô cũng chẳng ở thêm, lập tức bỏ .

Lâm An An và Sở Minh Chu nhanh chóng bước đến bên Lâm Tử Hoài, ôm chầm lấy , sống mũi cay cay:

“Tử Hoài, em giỏi quá! Chị ngay là em mà!”

Sở Minh Chu cũng vỗ nhẹ lên vai , coi như tán thưởng.

Lâm Tử Hoài mắt hoe đỏ:

“Chị, rể, em… em giỏi thật !”

“Hahahaha, Tử Hoài tự khen kìa!”

Một bạn nhỏ khúc khích xen .

Lúc , các lãnh đạo trong đoàn văn công cũng tới. Vị trưởng đoàn đầu mỉm với Lâm Tử Hoài:

“Tiểu Lâm ? Phần biểu diễn hôm nay của hảo! Mọi đều công nhận thực lực của . Hy vọng sẽ tiếp tục nỗ lực, góp sức cho sự nghiệp văn nghệ của chúng .”

Lâm Tử Hoài lập tức nghiêm, giơ tay chào:

“Chào đoàn trưởng! nhất định sẽ cố gắng hết sức, phụ kỳ vọng của !”

“Haha, , !”

Đám đông dần tản , các thành viên trong đoàn văn công ai nấy trở về vị trí, tiếp tục công việc, buổi tối còn buổi biểu diễn lưu động, thời gian gấp rút.

Lâm Tử Hoài cũng vội đồ, tiếp tục công việc của .

Sở Minh Chu cũng về doanh trại đặc chiến, đầu năm mới, công việc trong tay ít.

Lâm An An vẫy tay với :

“Anh mau , chúng em ghé cung tiêu xã mua chút đồ cũng về luôn.”

“Được, em chú ý an .”

“Chỉ cách vài bước chân thôi mà, yên tâm .”

Sở Minh Chu gật đầu, xoay định thì khựng bước:

“Tối nay đoàn văn công biểu diễn ở thôn bên cạnh, còn chiếu phim nữa. Lát dẫn em xem.”

Lâm An An động tác OK với .

Thế là xong! Chỉ vì một câu “chiếu phim” lỡ miệng khi , đám nhỏ liền náo loạn lên, ríu rít bàn tán về phim ảnh.

Đứa hồi mấy tuổi từng thoáng qua một đó.

Đứa kể bà hàng xóm , phim đoạn gì gì đó.

Đứa nữa thì khoe từng xem trọn cả một bộ…

Lâm An An mấy đứa tranh luận sôi nổi quá, nhịn chen một câu.

Về đến nhà, thấy bà cô Sở bước bếp, mấy đứa nhỏ lập tức ùa tới vây lấy bà:

“Chị dâu ơi, chị kể chúng em cái phim ‘Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung’ , Tôn Ngộ Không lợi hại lắm hả?”

“Còn cái gì mà Na Tra Tam Thái Tử náo loạn Long Cung là gì ?”

“Rồi ‘Ba đ.á.n.h Bạch Cốt Tinh’ là phim gì ?”

Loading...