Cả nhà con trai thứ hai tiền, tổ chức tiệc mừng thọ 60 tuổi cho bố, thì ông đương nhiên sẽ ngăn cản. Ngược , ông còn khoe khoang một chút. Hai ngày nay, ông thường quanh thôn, gặp ai cũng kể chuyện ở Thủ đô thế thế , cho một đám ông bà già trong thôn ngừng ngưỡng mộ.
Họ ước gì cũng sinh một đứa con trai tiền đồ như Chu Văn Quân. Con Thủ đô đành, còn đón cả bố lên đó sống. Nhìn mà xem, đúng là hưởng phúc. Còn , già vẫn kiếm điểm công.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù một nơi cả nước áp dụng chính sách khoán đất cho từng hộ gia đình, nhưng hiển nhiên, thôn của Chu Văn Quân thuộc những nơi đó. Hiện tại, họ vẫn đến chuyện khoán đất. Điều duy nhất khác biệt so với hai năm là các hộ dân nuôi nhiều gà, vịt hơn, và chợ nông sản mở cửa. Người dân thể dùng nông sản phụ phần đất khoán của gia đình để đổi lấy những thứ khác ở chợ.
Ngoài , bộ thôn đổi gì khác, thứ vẫn dường như giống hệt hai năm . Hoàn khác với những thành phố lớn như Thủ đô, nơi mà thứ đổi từng ngày, tốc độ quá nhanh.
Hứa Thiến lẽ quen sống ở thành phố, quen với điện, máy giặt, tivi, nên khi trở về quê quen. Ông Chu và bà Chu thì , vẫn ở trong phòng cũ ở nhà cũ, cảm giác như gì đổi. Chỉ là về khoản ăn uống thì họ quen.
Không cách nào khác, cuộc sống của cả gia đình Hứa Thiến ở Thủ đô thực sự quá . Họ ăn nhiều lương thực tinh, ít khi ăn lương thực thô. Hơn nữa, mỗi ngày đều rau xào, trưa thì một hoặc hai món thịt. Cuối tuần, họ còn mua gà, vịt, cá về để cải thiện bữa ăn. Thực sự là ăn uống sung túc.
Không chỉ , Hứa Thiến còn đặt sữa bò tươi. Mọi trong nhà, bao gồm cả hai ông bà già, đều phần. Bà Chu tuy xót tiền, nhưng đó cũng quen dần vì Hứa Thiến và chịu lời bà. Để tiết kiệm một chút tiền, bà Chu và ông Chu chỉ trồng nhiều rau trong sân, mà còn nuôi gà. Nhờ , ăn trứng gà và rau xanh về cơ bản tốn tiền. Vì thế, cả gia đình Hứa Thiến tiêu nhiều, nhưng thực tế, tiền chi cho sinh hoạt cũng chẳng là bao.
"Vợ chồng thắng hai, nếu các con thấy 30 mâm cỗ thành vấn đề thì cứ ! Chỉ là nên mời đầu bếp nào thì hơn?"
"Mời Lưu đại Ninh ? Lần nhà đội trưởng Tiền tiệc cũng mời ông mà!" Chu Văn Binh gợi ý.
"Chính ông ? Không ! Tay nghề nấu ăn của ông còn bằng em. Con cá ngon lành mà ông kho thành cái dạng gì ." Chu Văn Hoa lập tức phản bác, đó đột nhiên nghĩ đến một , nhưng chắc chắn lắm.
"Anh cả, hai, em nhớ Đại Vĩ nhà thím hai Trần học nấu ăn tử tế ?"
"Trần Đại Vĩ ?" Hứa Thiến đến Trần Đại Vĩ, khỏi nhớ đến em trai của , Trần Tứ Vĩ, từng là học sinh của cô. Không giờ thế nào . Lúc học cấp hai, nữa.
"Vậy em và Văn Quân sẽ đến nhà họ Trần một chuyến. Còn bàn ghế, cả và em ba phiền giúp chúng em mượn."
"Được , chúng mượn bàn ghế."
Mấy bàn bạc xong, mỗi một việc.
Đến nhà họ Trần, thấy cái sân quen thuộc, con quen thuộc, Hứa Thiến khỏi vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-667.html.]
"Thím hai Trần, đang hái rau ?"
"Nha, đây chẳng là cô sinh viên của thôn ? Các cháu về lúc nào thế, cũng đến chuyện với thím!"
"Mới về hai hôm, đây chẳng là đến !"
"Mau, nhà , nhà ."
Thím hai Trần đón Hứa Thiến nhà, đó hai huyên thuyên đủ thứ chuyện, biểu cảm mặt vô cùng phong phú, lúc ngạc nhiên, lúc kinh ngạc. Chu Văn Quân bên cạnh thể chen một câu nào. Anh , liền thấy chồng thím hai Trần, chú hai Trần, đang ở cửa với vẻ mặt đen như đ.í.t nồi.
"Sao hai dính lấy thế nhỉ?" Chú hai Trần nghĩ. "Mãi mới cho bà vợ nhà yên phận vài ngày, chịu nấu cơm cho . Vợ của Chu Văn Quân về, chẳng dạy hư vợ nữa ?"
"Chú hai Trần." Thấy mặt chú hai Trần đen , Chu Văn Quân lễ phép nhưng mất sự lúng túng . Vợ chỉ mỗi sở thích , chồng chiều thôi.
"Là Văn Quân ? Hai vợ chồng cháu đến nhà chú việc gì ? Chắc là để đến... khụ khụ, chuyện phiếm với bà vợ nhà chú nhỉ!" Chú hai Trần đảo mắt, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác. C.h.ế.t tiệt, suýt nữa thì lỡ lời.
"À, là thế . Bố cháu mừng thọ 60 tuổi, cháu nghĩ Đại Vĩ nấu ăn , nhờ đến giúp. Chú xem Đại Vĩ ở nhà ạ?"
"Đại Vĩ ruộng lúa mạch núi xem lúa mạch . Lát nữa chắc là về. Cháu đợi một chút nhé."
Chú hai Trần tuy thích Hứa Thiến, phụ nữ luôn "dạy hư" vợ , nhưng với Chu Văn Quân thì khách khí. Ông rót nước mời uống, lấy khoai lang sấy khô cho ăn. Hai đàn ông chuyện, kéo đề tài sang phụ nữ, chủ yếu vẫn là chú hai Trần .
"Văn Quân ! Chú cho cháu . Phụ nữ thể chiều quá, là họ đằng chân lân đằng đầu đấy. Cháu còn trẻ hiểu chuyện, già mới !"
"Chậc, chú Trần đây là từng trải. Hồi mới cưới vợ, cô ngoan và dịu dàng lắm! Chú nỡ nặng lời, chiều chuộng một chút, mà xem giờ cuộc sống thế nào . Một bữa cơm nóng cũng ăn."
Chú hai Trần rõ ràng là ấm ức, chuyện càng lúc càng to, đến nỗi hai phụ nữ trong buồng trong cũng . Ông vẫn hề nhận . Chu Văn Quân thấy mặt thím hai Trần xanh mét bước khỏi phòng, vội ho hai tiếng nhắc nhở. Mắt chớp liên tục, nhưng chú hai Trần vẫn hề để ý.
"Văn Quân ! Cháu là đứa nên chú mới cho cháu . Vợ là đánh, đ.á.n.h cho ngoan ngoãn phục tùng, thì nửa đời cháu mới hưởng phúc!"