Sau khi đ.á.n.h một trận, hứa hẹn, vẽ một bức tranh tươi sáng, bọn trẻ tự nhiên ngoan ngoãn lời. Sáu đứa trẻ một hồi lóc ỉ ôi, liền ngoan ngoãn theo giáo viên học đàn.
Hứa Thiến bỏ hơn 3,000 đồng để mua một cây đàn dương cầm cho các con. Số tiền đó đủ để mua thêm một căn nhà nhỏ, nhưng cô vẫn mua đàn. Cô bồi dưỡng tài năng nghệ thuật cho chúng. Dù hiện tại, vẻ chỉ Tiểu Ngũ là chút năng khiếu. Cậu bé sáng mắt khi giáo viên đ.á.n.h đàn, đôi khi còn nhún nhảy theo nhạc, dường như thích. Còn mấy lớn thì cây đàn chỉ để bồi dưỡng cảm nhận nghệ thuật thôi, năng khiếu đặc biệt gì. Sau chỉ cần học một hai bản nhạc để tán gái là , cần yêu cầu gì quá cao.
Hứa Thiến thật sự yêu cầu quá nhiều ở các con. Cô bao giờ ép chúng học, thi chứng chỉ gì cả, vì như thế vô nghĩa. Với những đứa trẻ bình thường, công việc liên quan đến âm nhạc là nhỏ. Học đàn cũng chỉ để tán gái thôi!
Cái gọi là "khí chất quý tộc" thì càng nực . Chỉ cần trong túi nhiều tiền thì quý tộc cũng là quý tộc. Ngược , nếu trong nhà và trong túi tiền, cố tình vẻ, nhận rõ bản thì thật sự đáng buồn .
Sau khi sắp xếp việc trong nhà xong, Hứa Thiến và mua vé giường , chuyến tàu đêm đến thành phố miền Nam.
Thành phố nhỏ ở miền Nam, rõ ràng chỉ phát triển hơn nửa năm, nhưng dường như thứ đều khác. Trên đường phố cũng là bán hàng rong, tiếng rao hàng vang lên ngớt. Đây là cảnh tượng hiếm thấy ở các thành phố nội địa, thật sự vô cùng náo nhiệt.
"Wow, miền Nam thật náo nhiệt."
" , các kìa, chắc họ cũng đến miền Nam để khảo sát, ga tàu hỏa đầy ."
"Đi thôi, chúng cũng tìm một nhà khách ở tạm, đó dạo một vòng."
"Thật em nghĩ chúng nên đến ngân hàng gửi tiền . Lỡ ở nhà khách mất thì ? Đó là hơn nửa gia tài của chúng đấy! Không cẩn thận thì !"
Hứa Thiến nhỏ giọng nhắc nhở. Đối với an của thời đại , cô vẫn tương đối lo lắng. Vì đông, cô dám sử dụng gian, gửi ngân hàng là một lựa chọn . Gửi tiền , khảo sát vài ngày, chọn hàng hóa xong, đến khi giao dịch mới rút . Mặc dù phiền phức, nhưng an hơn. Hiện tại họ đối tác hợp tác định, nếu thì thể chuyển khoản, bây giờ chỉ là ăn nhỏ.
Mọi đều đồng tình với đề nghị của Hứa Thiến. Trừ 180 đồng để chi tiêu hằng ngày, tiền còn đều gửi ngân hàng gần đó, chỉ mang theo sổ tiết kiệm.
20,000 đồng là một tiền lớn, nhưng từ khi miền Nam thể buôn bán, những tiền ngày càng nhiều. Mỗi ngày những thu hàng chục vạn, 20,000 đồng thật sự nhiều. Hơn nữa, tiền của một nhà, mà là của bốn nhà, chia mỗi nhà chỉ 5,000 đồng.
Gửi tiền xong, năm tìm một nhà khách để nghỉ, dạo quanh chợ sỉ gần đó. Chợ sỉ ở đây chủ yếu là bán quần áo, đông đúc đến mức thể nhúc nhích. Mọi đều mang theo những bao lớn bao nhỏ, thỉnh thoảng cả trộm cắp trộn. Nói chung là náo nhiệt hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-636.html.]
TV, radio, đồng hồ điện tử, tủ lạnh, máy giặt... những đồ điện tử cũng , nhưng chỉ một hai cửa hàng. Chu Văn Quân và hỏi giá, kinh ngạc phát hiện giá bán lẻ của họ còn thấp hơn giá linh kiện tự lắp ráp của . Thật thế nào.
"Trời ạ, đồ điện tử ở đây rẻ thế. Biết thế thì chúng tốn công lắp ráp gì chứ!"
Chúc Kiến Dân cửa hàng điện tử đông đúc , trong lòng khỏi cảm thán. Hồi , họ tốn bao nhiêu công sức để những món đồ đó. Vậy mà ở đây, một chiếc đồng hồ điện tử chỉ mười mấy đồng, ở Thủ đô ít nhất thể bán mấy chục hoặc thậm chí là một trăm đồng.
Đồng hồ điện tử ở đây loại nhựa dẻo mà trẻ con đeo , mà là loại đồng hồ kim loại vuông giống đồng hồ cơ, chỉ là mặt dùng pin.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bốn đàn ông hỏi giá mà mắt cứ thẳng . đây vẫn là chợ sỉ đồ điện tử lớn nhất.
Bốn cầm sổ ghi chép giá cả hàng hóa, nhưng vội đặt hàng. Mấy ngày tiếp theo, năm đến mấy chợ sỉ khác và ngạc nhiên phát hiện, ở chợ sỉ đồ điện tử lớn nhất, một chiếc đồng hồ điện tử chỉ giá 2 đồng. Loại đắt nhất cũng chỉ 8, 9 đồng. TV, radio các thứ cũng cực kỳ rẻ.
Thấy , năm gì, lập tức rút 20,000 đồng , nhập 8,000 chiếc đồng hồ điện tử và một vài món đồ điện khác mang về. 8,000 chiếc đồng hồ điện tử thì nhiều, nhưng thực tế chỉ cần 4 chiếc vali lớn là đủ. Năm họ chia mang, cộng thêm các món đồ điện khác thì vẫn thể mang về .
Chuyến miền Nam , Hứa Thiến nhập quần áo. Không vì quần áo quá đắt kiếm tiền, mà là so với đồng hồ điện tử, rõ ràng đồng hồ điện tử kiếm nhiều hơn!
Phải , lô hàng , những chiếc đồng hồ điện tử rẻ nhất Chu Văn Quân chỉ giá 1 đồng 8, thì khi bán , chắc chắn sẽ mười mấy đồng.
Về đến nhà là nửa tháng . Nhìn đống hàng chất đống trong phòng em họ Chúc, khỏi khó xử.
"Các xem, nhiều đồng hồ điện tử thế , chúng bán kiểu gì đây? Cả năm chúng bán hàng rong ?"
Chúc Kiến Vĩ nhíu mày hỏi. Bán hàng rong là một phương pháp tiêu thụ khá , nhưng sẽ đuổi, thường xuyên chuẩn chạy.
"Chúng mạnh hơn thì bán sỉ. Chi phí của mấy chiếc đồng hồ chỉ 1 đồng 8, chúng chỉ cần bán 5 đồng một chiếc là lãi to , để tiền cho khác kiếm ."