Bà Chu lập tức sững sờ, thể tin lời Hứa Thiến là thật. Căn nhà của con trai thứ hai, hồi xưa xây tốn bao nhiêu công sức, trát xi măng lát gạch men, cho hơn cả nhà trong thành. Mới ở mấy năm chuyển . Căn nhà như ở nông thôn ở thì ?
"Mẹ, cần lo lắng về cuộc sống của chúng con ở Thủ đô. Lần con và Văn Quân Thủ đô học, cũng mua một căn sân nhỏ ở đó . Căn sân đó rộng, cũng bảy tám gian nhà, hề nhỏ hơn ở đây, và đều là nhà ngói."
"Mấy đứa nhỏ qua đó cũng sẽ chỗ ở, con và bố chúng nó ở đó chăm sóc. Dù cũng hơn ở nông thôn, một mặt nữa là chuyện học hành của bọn trẻ. Nơi chúng con ở, vài trường đại học hàng đầu cả nước, cả trường cấp hai, cấp ba nữa. Trường học nhiều, giáo d.ụ.c cũng hơn ở nhà . Là một , con năng lực , đương nhiên hy vọng các con thể nhận sự giáo d.ụ.c hơn."
Lời của Hứa Thiến khiến bà Chu còn lý do gì để phản đối. ! Nơi đó chính là Thủ đô! Hồi xưa ở xã hội cũ, nơi đó là hoàng thành. Con trai và con dâu bản lĩnh ở đó, còn đưa cả các cháu nữa. Ở đó an cư lập nghiệp, lẽ bà vui mừng mới đúng, nhưng nước mắt nơi khóe mắt ngừng rơi xuống.
Bà Chu chỉ cần tưởng tượng đến việc mấy đứa cháu trai lớn rời xa , còn gặp nữa, tâm trạng liền buồn bã. Nước mắt cứ thế tuôn .
"Nếu các con quyết định hết , còn hỏi ý kiến bà già như gì. Mẹ hiểu những chuyện !"
Hứa Thiến thấy bà Chu , thần sắc cũng hoảng hốt. Mấy năm nay cô bao giờ thấy bà già một mặt yếu đuối như , còn . Bình thường bà Chu mạnh mẽ, cãi với khác thì nào thua !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-601.html.]
"Mẹ, là thế ạ, nếu con đón bọn trẻ , chi bằng và bố cũng cùng luôn. Các cả, ba, tư, năm lớn hơn một chút, thể tự chăm sóc bản , con lo lắng cho họ. Ngũ Oa và Lục Oa còn nhỏ, căn bản thể xa lớn. Con và Chu Văn Quân bận học, thật sự thời gian chăm sóc. Mẹ và bố khi qua đó, thể giúp con trông Ngũ Oa và Lục Oa, tiện thể cũng giúp chúng con nấu cơm luôn ạ!"
Hứa Thiến đưa cho bà Chu một chiếc khăn tay, đó nhanh chóng khuyên bà cùng về Thủ đô.
"Để và bố con Thủ đô ? Cái phiền phức cho các con quá ! Hơn nữa nhiều như Thủ đô, lương thực, thực phẩm thì ?"
Bà Chu con dâu xong, trong lòng cũng chút động lòng. Sống với mấy đứa cháu trai nhỏ lâu như , bà thật sự xa chúng, nhưng bà sợ phiền con trai. Hai vợ chồng già họ qua đó thể việc, mỗi ngày chỉ ăn cơm , nhà con trai đông như !
"Lương thực thì dễ thôi ạ! Con và Chu Văn Quân học ở trường, các con thể theo chúng con lấy hộ khẩu Thủ đô. Lương thực, thực phẩm sẽ chuyển thẳng qua đó là . Mẹ và bố vẫn giữ hộ khẩu ở thôn, mỗi năm chúng con trả tiền mua điểm công, lương thực chia thì nhờ cả gửi qua là , chỉ tốn thêm một chút tiền, ngoài gì cả."
"Lại tốn tiền nữa ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà Chu đến tốn tiền của con trai, lập tức lắc đầu. Vợ chồng con trai , mỗi tháng dựa tiền trợ cấp để nuôi sống bản và các con. Bà một già chạy qua đó gì, chỉ thêm phiền phức cho chúng. Bà vẫn là Thủ đô.