Bốn đứa trẻ xông lên, ôm chặt lấy Hứa Thiến, kể lể, nước mắt nước mũi tèm lem. Kể từ khi sinh , chúng bao giờ xa lâu như . Chúng thật sự nhớ .
Trước đây ở nhà, chúng thể chịu đựng, cố gắng , hoặc chỉ trộm buổi tối. giờ đây, khi ở mặt, chúng thể kìm lòng . Bốn đứa trẻ ôm Hứa Thiến và òa , tiếng càng lúc càng lớn, giọng cũng trở nên khàn đặc.
Hứa Thiến cũng cảm thấy chua xót, nước mắt rơi từng giọt. Nửa năm qua, cô cũng nhớ các con. Mấy đứa trẻ đều là m.á.u thịt của cô. Là một , cô nhớ chúng ? Chỉ là đây cách nào. giờ thì . Cô và Chu Văn Quân mua nhà ở Thủ đô, thể đưa các con lên Thủ đô.
Năm con ôm một trận, cuối cùng sự trấn an của Chu Văn Quân, cảm xúc của mới dần bình tĩnh .
"Được , chúng chặn đường gì . Mau về nhà . Mẹ các con mua nhiều đồ ăn ngon."
"Lát nữa về các con chia ăn !"
Chu Văn Quân và Hứa Thiến mua quà cho các con, vì họ sắp đưa các con lên Thủ đô. Đồ vật mang về, vài ngày nữa chẳng mang lên Thủ đô . Thế nên họ dứt khoát mua quà, chỉ quần áo mới cho mỗi đứa. chúng cũng đợi đến khi lên Thủ đô mới mặc , trong túi của họ đồ của các con.
"Oa, là bánh quy!"
Mấy đứa trẻ cầm lấy "kinh bát kiện" để chia ăn, Hứa Thiến và Chu Văn Quân thì bế hai đứa nhỏ nhất lên.
"Ngũ Oa, Lục Oa, còn nhớ và bố ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-600.html.]
"Mẹ ơi... Bố ơi..."
Ngũ Oa hì hì, lao lòng Hứa Thiến. Lục Oa thì ngại, Chu Văn Quân bế nó mà nó chịu. khi đổi sang Hứa Thiến, nó liền lao lòng cô, bám lấy Hứa Thiến buông. Có lẽ vì khó khăn lắm mới gặp , Lục Oa sợ , nên mới quấn lấy cô.
Tuy nhiên, Hứa Thiến dỗ dành hai đứa nhỏ một lúc, chúng liền chạy theo các để ăn bánh.
Ông Chu và bà Chu thấy con trai, con dâu về cũng vui, mặt tràn đầy niềm vui. Hai vợ chồng già đun nước cho Hứa Thiến, nấu cơm cho họ, sợ họ đường ăn, đói bụng khi về đến nhà.
"Con dâu, mau đây ăn bát mì. Cà chua xào trứng gà , cà chua hái trong vườn, hồng ngọt. Chắc ngoài các con ăn đúng !"
"Vâng ạ, đồ ăn bên ngoài ngon bằng ở nhà. À mà, bố , chúng con chuyện với bố ."
Hứa Thiến ăn xong một bát mì, bảo các con rửa bát, lúc mới chuyện với bà Chu.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Con dâu, con chuyện gì thì thẳng ."
"Là thế ạ, học kỳ , con và Văn Quân định đón các con lên Thủ đô, để chúng nó học ở đó. Sau trừ khi ăn Tết, chắc sẽ về nữa ạ!"
"Cái gì, cả nhà các con chuyển đến Thủ đô, về nữa ? Thế những căn nhà ở nhà ? Hồi xưa xây cái sân to như , cần là cần nữa ? Hơn nữa, các con Thủ đô ở ?"