Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 599
Cập nhật lúc: 2025-11-06 13:13:16
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc bộ vest mới tinh, Hứa Dân Quốc hài lòng, ngay cả nụ mặt cũng nhiều hơn ngày thường. Hứa Khôn đau buồn liếc bố, trong lòng như đang chảy máu! Vốn dĩ tổn thương, giờ cảm giác như cắm thêm một nhát d.a.o nữa, đau c.h.ế.t !
Hứa Khôn , đó thấy cả dẫn chị dâu và hai đứa cháu cũng đang chuẩn . Những đống đồ đạc chất đống , so với đống đề thi của nó... Có còn hơn ?!
Càng quá đáng hơn là, từ khi Từ Nhã Cầm Hứa Thận và Hứa Thiến mang một đống sách và đề thi về cho Hứa Khôn, bà liền mỗi ngày bắt nó bài tập. Làm xong, Từ Nhã Cầm đối chiếu đáp án để chấm điểm cho nó. Hễ điểm thi kém là một trận cằn nhằn, mắng Hứa Khôn đến mức ba ngày dám ngẩng đầu.
Muốn phát điên , quả thật là phát điên ! Cái nhà thể ở nữa. Nó nhất định bỏ nhà , đến một thế giới bố nó, tận hưởng những ngày tháng yên bình.
Hứa Khôn, đứa trẻ xui xẻo nó dồn ép, nảy sinh ý định bỏ trốn. Và , mục tiêu là Thủ đô. Trước đây chị gái chẳng hứa với nó là dẫn nó Thủ đô ? Lần nó tự thì chắc thành vấn đề nhỉ!
khi , địa chỉ nhất định hỏi cho rõ. Nếu , chẳng nó sẽ lang thang đầu đường, giống như ăn mày ?
Hứa Khôn kinh nghiệm về việc bỏ nhà , lo lắng về vấn đề an .
Hiện tại Hứa Khôn là một thanh niên nhỏ, sẽ bắt cóc nó, cũng sẽ cố ý lừa nó. Người lừa thì cũng lừa con gái, hoặc trẻ con tương đối nhỏ. Tuổi của nó lớn hơn một chút. Theo tuổi của nó, thêm một hai năm nữa là thể lấy vợ. Ở thời cổ đại, nó là một lao động chính.
Ở tỉnh thành, Hứa Khôn vẫn đang vất vả các loại đề thi, còn bên Hứa Thiến thì đến ga. Vì tàu trễ, họ đến nhà ga khá sớm, mới hơn một giờ chiều. Lúc , vẫn còn ô tô về nông thôn. Hai thuận tay mua vé xe khứ hồi, trực tiếp ô tô về thị trấn, từ thị trấn bộ về nhà.
"Này, các bà hai xem? Không Chu Văn Quân và vợ nó ? Hai họ là thi đỗ đại học Thủ đô, chạy đến Thủ đô học ? Mùa hè , đột nhiên trở về? Chẳng lẽ là phạm gì đó đuổi về?"
Bà Vương Văn Lễ gốc cây đa đầu thôn buôn chuyện, từ xa thấy Hứa Thiến và Chu Văn Quân, hai đang xách đồ lỉnh kỉnh về phía .
"Vương Văn Lễ, bà thể nghĩ chuyện một chút ? Bà ghen tị với vợ chồng thì thẳng , ở đây bậy bạ gì ? Vợ Văn Quân đ.á.n.h bà đúng ?"
Bà Hai Trần liếc bà Vương Văn Lễ một cái, nhưng thấy Hứa Thiến và họ về, cũng khỏi tò mò xung quanh, xem hai là họ .
" là sự thật. Bằng họ đột nhiên trở về? Không Tết, ngày lễ, xách đồ lỉnh kỉnh, thấy chắc chắn là như ."
Bà Vương Văn Lễ miệng thì khẳng định, nhưng trong lòng thấp thỏm, hy vọng sự thật đúng như bà , Hứa Thiến đại học đuổi học. Đối với Hứa Thiến, bà Vương Văn Lễ trong lòng ghen tị thôi. Rõ ràng đều là cùng một thôn, sự khác biệt giữa với lớn đến chứ!
Bà bên còn đang cãi vì chuyện buổi sáng lấy thêm một nắm gạo, thêm một nắm gạo. Thế mà Hứa Thiến thể trang điểm tươi tắn rạng rỡ, xách đồ lỉnh kỉnh từ Thủ đô về, mang theo những thứ mà bà từng thấy bao giờ. Bà trong lòng thật sự phục! Rõ ràng đều là phụ nữ, bà rốt cuộc thua kém Hứa Thiến ở điểm nào?
"Vương Văn Lễ, bà đừng bậy nữa. Không Tết, lễ, nhưng là nghỉ hè mà? Người nghỉ hè về nhà bình thường? Chỉ mắt bà phân che, cái gì cũng thấy là phân thôi."
Bà Vương Văn Lễ dùng suy nghĩ xa để phán đoán Hứa Thiến, nhưng bà Hai Trần thiết với Hứa Thiến thì quen với bà Vương Văn Lễ . Chuyện năm đó vẫn còn nhớ đến bây giờ. Chỉ là ghen tị sống nên đỏ mắt. trong lòng ghen tị thì chứ? Ai bảo bản bản lĩnh?
Bà Hai Trần và bà Vương Văn Lễ cãi vài câu, Hứa Thiến và Chu Văn Quân cũng đến bên cạnh họ.
"Vợ Văn Quân, các cháu từ Thủ đô về ?" Một bà thím khác hỏi.
"Vâng ạ. Trường học nghỉ hè, vợ chồng cháu nghĩ nhiều thời gian như , chi bằng về thăm con, nên là về ạ."
"Vậy khai giảng các cháu về Thủ đô ?"
"Về thì chắc chắn là về ạ! Dù chúng cháu cũng vẫn là học sinh. khai giảng còn sớm lắm!"
"Trời ơi! Từ chỗ chúng đến Thủ đô, về về hai , tốn bao nhiêu tiền ! Các cháu tiêu tiền phung phí quá. Bà , chi bằng chờ thêm năm nữa về một ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-599.html.]
"Không ạ. Trước đây Văn Quân tích cóp một ít, chúng cháu học cũng cần trường trợ cấp, tiền mua vé thì vẫn ạ. Hơn nữa, bố và các con đều ở nhà. Chúng cháu xa yên tâm, vẫn là tranh thủ nghỉ hè về thăm một chút cho yên tâm."
Hứa Thiến mỉm gật đầu, đó hàn huyên vài câu với mấy bà thím, mới xách đồ về nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ở một bên khác, Nhị Oa và Tam Oa đang ở bờ sông đào giun câu tôm hùm nhỏ. Chiếc thùng nước bên cạnh gần nửa thùng, nhưng vẫn đủ ăn, còn câu thêm một ít nữa.
Vừa đầu , họ liền thấy một bạn nhỏ đang chạy như bay về phía , chạy hét lớn.
"Chu Trạch Sanh, Chu Trạch Dịch, bố các từ đại học về , còn xách đồ lỉnh kỉnh nữa kìa!"
"Tiểu Thạch Đầu, gì , nhầm đấy chứ? Cậu bố tớ về , đúng mà? Họ ngày mai mới về , nhanh thế?"
"Là thật mà, tớ thấy ở đầu thôn. Họ đang chuyện với Trần Tứ Vĩ đấy. Các mau về ! Nhớ ngày mai mang đồ ăn ngon cho tớ đấy!"
"Được, ngày mai mang kẹo cho , là giữ lời!"
Nhị Oa và Tam Oa xong, sự phấn khích và hồi hộp trong lòng thể nào che giấu . Hai đứa ném cần câu và thùng nước, chạy như bay về phía đầu thôn.
"Bố ơi, ơi về !"
"A, bố ơi, ơi..."
Khi hai đứa trẻ "hổ báo" lao xuống đường lớn trong thôn, cả và Đỗ Khiêm cũng từ trong nhà chạy , hiển nhiên là họ cũng nhận tin tức.
"Bố ơi, ơi..."
"Bố ơi, con nhớ bố!"
"Mẹ ơi, ơi!"
"Bố ơi, ơi..."
Bốn đứa trẻ chạy nhanh. Nhị Oa chạy vội vã, cẩn thận vấp ngã một cái, ngã đến nỗi môi chảy máu. nó thời gian , bò dậy tiếp tục chạy.
Hứa Thiến và Chu Văn Quân còn đến nhà, từ xa thấy tiếng la của các con. Ban đầu họ còn tưởng là ảo giác, nhưng khi từng đứa trẻ xuất hiện mặt, chạy vội vã về phía họ, hốc mắt Hứa Thiến vẫn kìm mà ướt nhòa.
"Nhị Oa, Tam Oa chạy chậm thôi, Tiểu Khiêm kéo em trai , Đại Oa đường chân."
"Hu hu, ơi con nhớ ."
"Mẹ ơi, con cũng nhớ , hu hu..."
"Oa oa, là cần chúng con nữa ? Sao lâu như mới về..."
"Mẹ ơi, con cũng nhớ , con ngày nào cũng nghĩ về . Chúng đừng xa nữa ?"