Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 549

Cập nhật lúc: 2025-11-04 14:04:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

nghĩ đến mấy đứa con gái ? Mẹ ‘giày rách’ thì mấy đứa con gái còn mặt mũi nào mà ngoài gặp ? Bố đối với bà ? Chúng nó hiếu thảo ? Vì bà talại những chuyện tồi tệ ?”

Mấy cô con gái nức nở. Hai em gái Lục Nha và Bát Nha còn nhỏ, hiểu chuyện, thấy các chị thì cũng chỉ yếu ớt . Đại Nha một lúc bắt đầu suy tư lý do, nhưng nghĩ mãi .

lúc cô đang hoang mang, một tiếng trẻ con nỉ non phá tan sự im lặng. Đó là em trai bé bỏng sinh đang .

Mấy chị em Đại Nha thích em trai lắm, thậm chí còn chút ghét bỏ và căm hận. Cậu em khác hẳn với các chị. Từ khi sinh , nâng niu như báu vật, ngày thường ngay cả các chị cũng phép chạm , như thể sợ các chị nảy sinh lòng độc ác, hại em trai.

khi giặt quần áo, giặt tã lót, chút khách khí sai bảo các con gái. Giặt bằng nước giếng sạch sẽ đủ, còn bắt các chị đun nước sôi để luộc, phơi ánh nắng mặt trời. Hơi chậm một chút hoặc vết bẩn nào đó sạch, mắng. Thái độ đối xử khác biệt như khiến mấy cô bé giận . Các cô tự hỏi, ngay cả hai khó tính như , khi nuôi ngũ biểu và lục biểu cũng hề kiêu căng như thế ! Khi còn nhỏ, tã của các cô đủ dùng, thường chỉ phơi khô nước tiểu dùng , còn giặt sạch sẽ. đến lượt em trai , thứ trở nên quý giá.

Mặc dù các cô hiểu lòng một đứa con trai, nhưng sự ấm ức và oán giận vẫn thể tránh khỏi. Hôm nay cũng , trông em cả ngày. Mãi đến chiều tối, bà mới rằng bà cửa hàng mua giấy vệ sinh vì nhà hết , dặn các chị cho heo, gà ăn và trông chừng em trai.

Đại Nha nghĩ nhiều. Giờ thì cô hiểu, mua giấy vệ sinh, rõ ràng là 'giày rách'.

"Chị ơi, cái thằng quỷ đáng ghét !"

"Để chị bế nó. Nhị , Tam , các em nấu cơm . Tứ , Ngũ , dắt Lục , Bát chơi !"

"Thế còn thì ?"

"Không nữa. bà nội chắc chắn sẽ bỏ qua cho bà . Bà màng sống c.h.ế.t của chúng chuyện bậy bạ, chúng cần gì quản bà ?"

Đại Nha thất vọng về . Cô và cũng thể quản chuyện của bà nữa.

Trong khi mấy cô bé ở đây đang đau lòng, buồn bã thì mấy nhóc nghịch ngợm bên hào hứng.

"Tiểu Thạch Đầu, mang diêm ? Hay là chúng châm lửa ném mương phía bọn họ chạy thôi!"

"Chu Trạch Niên, đừng bày trò bậy. Trong mương cỏ, ném qua đó chẳng là dập tắt ?"

"Hơn nữa, chúng nấp ở đây họ . Nếu chúng ném lửa qua, họ sẽ chạy mất. Vẫn nên đợi Đại Oa dẫn đến."

"Anh Đại Oa chậm quá! Cứ như rùa , nếu là thì bò về !" Chu Trạch Niên lẩm bẩm bất mãn.

"Anh Niên ơi, là chúng đốt luôn cánh đồng ngô , chắc chắn sẽ thiêu cháy m.ô.n.g bọn họ!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thằng nhóc đầu trọc, nhỏ nhất, hăm hở . dứt lời, trán nó ăn một cú.

"Tiểu Thạch Đầu, ngốc ? Đây là ruộng ngô đấy. Cậu xem đó kết bao nhiêu bắp ? Đó là lương thực đấy. Cậu mà dám đốt thì về nhà bố đ.á.n.h thành tàn phế, chân thứ ba cũng sẽ đ.á.n.h què."

Trạch Lượng tát mạnh trán Tiểu Thạch Đầu, nó đau đến nhăn mặt. Mấy đứa bạn bên cạnh nhịn che miệng , sợ thành tiếng, ảnh hưởng đến cặp "uyên ương khổ sở" . Tiểu Thạch Đầu vẫn ngơ ngác.

"Anh Trạch Lượng ơi, con chỉ hai chân thôi ? Chân thứ ba từ ? Sao em thấy?"

Tiểu Khiêm , lườm Tiểu Thạch Đầu một cái, lườm Trạch Lượng. Cái thằng em ngu ngốc , cái gì cũng dám ? "Chân thứ ba" là lời mà một đứa trẻ con thể , thật là vô liêm sỉ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-549.html.]

"Chân thứ ba chẳng là..."

"Câm miệng ngay cho !"

Trạch Thiên kịp thấy ánh mắt sắc bén của cả, vẫn định giải thích với thằng bạn thì cả nghiêm khắc cắt ngang.

"Suỵt, các , hình như tiếng động bên . Hình như đến. Giờ ?" Chu Trạch Niên lắng một chút, vội vàng bò .

Đỗ Khiêm suy nghĩ một lát, mắt bỗng sáng lên, kéo một thằng nhóc gầy gò đen nhẻm sang một bên, bí mật hỏi:

"Khỉ Ốm, mang theo một con rắn. Mau lấy đây, việc cần."

"Anh Khiêm, con rắn nuôi từ nhỏ, thể ăn . Nếu thích ăn rắn, hôm nào bắt cho ?" Khỉ Ốm hiển nhiên qua lời đồn vài năm , cho rằng Đỗ Khiêm thích ăn thịt rắn. Vì , mỗi ngoài chơi với em Đỗ Khiêm, nó đều giấu con rắn cưng kỹ. Không ngờ hôm nay mang theo phát hiện.

"Bốp!" Đỗ Khiêm tát đầu Khỉ Ốm, giận dữ . "Đừng nhảm, mau lấy . Mẹ thích ăn thịt rắn, ai đồn bậy!"

Khỉ Ốm bĩu môi. Không thích ăn rắn mà rắn trong mấy thôn đều bắt sạch? sự ép buộc của Đỗ Khiêm, nó vẫn tình nguyện từ trong ống tay áo lấy một con rắn đầy màu sắc. Nhìn vẻ ngoài của con rắn, chắc chắn là độc.

"Khỉ Ốm, , lát nữa khi trong thôn lên sườn núi, lén thả con rắn , cho nó bò lên đôi cẩu nam nữ đó..."

"Hì hì, đúng , thế . Chúng lấy rắn dọa c.h.ế.t họ, cho họ trần truồng hổ." Khỉ Ốm , miệng toe toét, để lộ một hàm răng trắng.

"Mau lên, họ lên sườn núi ."

Tiểu Thạch Đầu hiệu. Khỉ Ốm nhẹ nhàng vuốt ve đầu con rắn, thả nó . Chỉ cách một thửa ngô, con rắn sặc sỡ mất nhiều thời gian bò đến bên cạnh Vương Liên Hoa và Trịnh Doanh Quốc. Ngay đó, lạnh lẽo của nó chạm đùi Vương Liên Hoa. Cô cảm thấy lạnh buốt ở đùi, ban đầu để ý, nhưng đó thực sự khó chịu. Trịnh Doanh Quốc thấy Vương Liên Hoa vẻ thoải mái, tưởng rằng quá mạnh bạo.

"Liên Hoa, ?"

"Không gì."

Vương Liên Hoa ngoài miệng , nhưng tay với xuống đùi, định tóm lấy xem vật đó là gì, vì nó cản trở cô chuyện chính. Vừa tóm và đưa lên mắt , cô lúc thấy con rắn độc mở cái miệng hôi hám với cô.

"A! Rắn, rắn..."

Vương Liên Hoa ngay lập tức sợ đến tái mét. Trịnh Doanh Quốc lúc đang cao hứng, thấy con rắn trong tay Vương Liên Hoa, cũng sợ đến liệt xuống đất.

"Rắn, là rắn độc!"

Rắn là thứ sợ nhất. Đừng là rắn độc, ngay cả một con rắn cỏ cũng dám bắt.

"A!"

"A!"

Hai hét lên một tiếng, ném con rắn độc xuống, kịp mặc quần áo chạy ngoài. họ trần truồng, lăn bò nhảy khỏi mương, thì đối diện gặp đội trưởng đại đội và bà Chu.

 

Loading...