Mấy đứa trẻ đều hào hứng, chạy . Tìm đội trưởng, chẳng là mách lẻo ? Chuyện chúng rõ nhất. Lát nữa thôn, chúng sẽ la toáng lên.
"Chu Văn Quân, ngoài xem mấy thằng nhóc chạy , chơi đến tối mịt vẫn về. Quả nhiên là ngứa đòn , lát nữa em sẽ xử lý chúng, đừng mà cản. Thật là quá vô pháp vô thiên!"
Trong sân, Hứa Thiến trời, con đường trống trơn, trong lòng tức giận. Chu Văn Quân cũng chút bực bội, tùy tay nhặt một cành tre, chuẩn cửa tìm các con.
Khi khỏi ngõ, con đường lớn bên ngoài, thì thấy Đại Oa và Trạch Thiên chạy như bay về phía nhà cũ. Chúng để ý đến bố đang ven đường.
"Trạch Lượng, Trạch Thiên, cho bố!"
Chu Văn Quân hét lên với hai con trai. hai thằng nhóc đó thèm liếc một cái, chạy thẳng. Chu Văn Quân đầu tiên là tức giận, đó thấy nghi ngờ. Hai đứa trẻ nhà cũ gì? Nghĩ đến đây, Chu Văn Quân nghĩ nhiều nữa, thẳng đến nhà cũ, định hỏi các con.
"Bà ơi, bà ơi, !"
"Bà ơi, bà ơi, chuyện lớn !"
Hai đứa trẻ chạy đến, thở hổn hển. Khi sân nhà cũ, chúng kịp gì khác, hét toáng lên.
"Cái gì mà bà ? Bà của các cháu vẫn lắm, ăn ngủ ." Bà Chu lúc vẫn đang cho gà ăn. Tay bà cầm một bát thóc, miệng còn gọi ", , ..."
"Bà ơi, thật sự chuyện . Thím ba đang ở sườn núi phía nam hôn một thanh niên trí thức!" Đại Oa vẻ mặt hốt hoảng .
Trạch Thiên cũng gật đầu đồng tình.
" , đang hôn , còn trần truồng nữa, chúng cháu đều thấy hết !"
Hai đứa trẻ lúc vẫn chuyện gọi là ngoại tình, chỉ đó là chuyện đúng, cần lên án.
"Cái gì? Hôn ? Các cháu thấy thật ?"
Bà Chu , chiếc bát đựng thóc trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành. Lập tức, một đàn gà chạy đến tranh mổ ăn.
"Ò, cạc cạc cạc cạc..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-548.html.]
Hai đứa trẻ , gật đầu lia lịa, giống như những con gà con mặt đất đang mổ thóc, hai con mắt nhỏ đen láy.
"Con tiện nhân !"
Bà Chu vẫn còn đang chìm trong tin tức chấn động , kịp hồn, thì một tiếng hét giận dữ vang lên, kèm theo tiếng thùng nước rơi xuống đất.
Bà Chu, Đại Oa và Trạch Thiên , thấy khuôn mặt đỏ bừng, giận dữ của Chu Văn Binh đang lưng họ. Hiển nhiên là những lời chúng , Chu Văn Binh đều thấy.
"Chú Ba..."
Trạch Thiên hiển nhiên chút sợ hãi, yếu ớt lùi hai bước bên cạnh .
"Đại Oa, Trạch Thiên, các cháu là thật ? Các cháu tận mắt thấy Vương Liên Hoa, con tiện nhân đó..."
Chu Văn Binh khuôn mặt méo mó, răng c.ắ.n ken két, tiến lên tóm lấy Đại Oa, mắt trừng lớn, nhưng những lời trong miệng thể . Hành động của khiến Đại Oa và Trạch Thiên sợ đến tái mặt. Bà Chu lập tức gạt tay , kéo hai đứa trẻ lưng .
"Văn Binh, con bình tĩnh . Con xem con dọa các cháu kìa! Đại Oa, Trạch Thiên, đây với bà."
"Mẹ! Mẹ bảo con bình tĩnh, gặp chuyện con bình tĩnh ? "
Chu Văn Binh hét lên một tiếng. Sau đó, tất cả trong nhà đều chạy , bao gồm cả Chu Văn Quân theo hai đứa trẻ nhà cũ, lúc cũng thấy cảnh tượng đó.
Anh kịp hiểu chuyện gì đang xảy , thì bà Chu kể sự việc. Chu Văn Quân xong, mặt tái vì tức giận.
Chu Văn Quân tức giận vì Vương Liên Hoa cắm sừng em trai . Mà tức giận vì họ chuyện xa đó, để các con thấy? Các con còn nhỏ lắm. Trẻ con vài tuổi, lòng còn trong sáng, nhưng họ để các con thấy những thứ dơ bẩn, ô nhiễm tâm hồn chúng. Thật đáng c.h.ế.t!
"Văn Binh, cần nhiều nữa. Văn Quốc, Văn Quân, con cầm vũ khí , chúng tìm nó! Xem nó rốt cuộc vô liêm sỉ đến mức nào!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà Chu quyết đoán, dẫn mấy con trai ngay, chỉ để những khuôn mặt hoang mang của Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha. Các cô bé cũng lớn, thể hiểu lớn đang gì. Mẹ của các cô là một "giày rách"! Điều khiến các cô sợ hãi tức giận, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi từng hạt.
"Sao thể như ? Mẹ loại chuyện , hậu quả ?"