Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 529

Cập nhật lúc: 2025-11-04 14:03:57
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu chờ đợi thì lãng phí mất một năm trời. Với ngần thời gian, cô sinh một đứa con khác .

Hay là tìm em rể Chu Văn Hoa? Nói thật, Vương Liên Hoa ấn tượng khá với chú em . Hơn nữa, nhà cũng hai con trai, nên cô cũng chọn Chu Văn Hoa. Chỉ là Chu Văn Hoa quanh năm ở huyện thành, cô mà cứ chạy chạy giữa thôn và huyện thành thì bất tiện quá. Hơn nữa, thái độ của Chu Văn Hoa đối với cô lắm, dường như chút hiểu lầm, nên thành công thì khó.

Vương Liên Hoa quyết định chọn trong nhà họ Chu nữa mà sẽ chọn trong thôn, tìm tâm tư đơn giản. Suy tính , cô chọn một .

Đó là nam trí thức Trịnh Doanh Quốc ở điểm trí thức. Trịnh Doanh Quốc từ khi kết hôn với Vương Mai, vẫn luôn nỗ lực sinh con. Ba năm sinh hai con trai, hiện tại vợ m.a.n.g t.h.a.i đứa thứ ba. Nói thật, giỏi, và Vương Liên Hoa cũng nhắm điểm . Hơn nữa, Trịnh Doanh Quốc lành gì, tâm tư lẳng lơ lắm! Chuyện đây dám tìm góa phụ, Vương Liên Hoa rõ, nên mới nảy ý định .

“Đại Nha, còn bao nhiêu quần áo giặt, để giặt nốt cho, con về phòng bài tập .”

Vương Liên Hoa sửa soạn bản , trang điểm một chút. Vừa mở cửa, thấy Đại Nha đang bưng chậu quần áo giặt, cô liền tới, giật lấy chậu quần áo bẩn từ tay con.

“À, con bài tập đây …”

Đại Nha chút ngạc nhiên, hôm nay cần mẫn đến thế, còn giúp chị em nó giặt quần áo. bài tập của nó vẫn xong, giờ cũng nghĩ nhiều nữa. Bài tập cấp hai vẫn tương đối khó, nó thật cố gắng học mới thể vượt qua các bạn khác trong lớp.

Bên , Vương Liên Hoa khẽ nhếch môi . Sau đó cô ôm quần áo bờ sông. Lần giặt ở khúc sông gần nhà mà đến chỗ giặt quần áo gần điểm trí thức. Lúc cô đến vẫn còn khá sớm, xung quanh ai.

lâu , Trịnh Doanh Quốc cũng ôm một đống quần áo, mặt mày âm u đến giặt.

“Tiểu Trịnh đồng chí, cũng giặt quần áo ? Lại đây giặt , bên nước chảy xiết hơn, giặt dễ hơn.”

Vương Liên Hoa hiền hòa . Khi cô cử động, vô tình để lộ một đoạn cổ trắng nõn, khiến Trịnh Doanh Quốc trong lòng giật .

“Cảm ơn nhé, đồng chí Vương Liên Hoa.”

Trịnh Doanh Quốc lời cảm ơn xong, liền xổm xuống đất giặt quần áo. cũng là đàn ông, đây cũng từng việc nhà, nên giặt quần áo cứ lóng ngóng, lúng túng. Lần thì quần áo nước cuốn trôi, thì tìm thấy đồ vật.

Vương Liên Hoa thấy luống cuống tay chân giặt quần áo, khẽ bật , chân trần xuống nước nhặt quần áo lên, mang về phía giặt.

“Đồng chí Trịnh, quần áo giặt như thế , chà mạnh theo lực tay thế . Chỗ nào bẩn quá ngâm với tro bếp , như mới dễ giặt.”

“À, cảm ơn…”

Ngoài miệng Trịnh Doanh Quốc cảm ơn một cách ngây ngô, nhưng ánh mắt cứ dán chặt đôi chân của cô. Vương Liên Hoa thấy cũng gì, còn cố ý che miệng .

“Quần áo bên của giặt xong . Thấy quần áo của còn nhiều, giúp giặt vài món nhé!”

Vương Liên Hoa xong liền nhiệt tình lấy quần áo của Trịnh Doanh Quốc, cúi bên bờ nước giặt tiếp.

“A! Thật là cảm ơn đồng chí Vương Liên Hoa, cô xem , một đàn ông to xác, thật sự những việc .”

Trịnh Doanh Quốc buông quần áo trong tay, cứ Vương Liên Hoa giặt. Ánh mắt dần dần từ tay Vương Mai, di chuyển chậm rãi đến hình của cô, cùng với vòng eo cao vút.

“Ha ha, đồng chí Trịnh, thật là thú vị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-529.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh cảm ơn nhiều quá , chỉ đơn giản là giúp một chút thôi, cần cảm ơn. Mà , đồng chí Trịnh, tự giặt quần áo? Đồng chí Vương Mai khỏe ?”

“Không , vợ đang mang thai, trong nhà con nhỏ. Nên mới tự giặt quần áo.”

Trịnh Doanh Quốc đối với phụ nữ Vương Liên Hoa vẫn thiện cảm. Tuy cô là phụ nữ nông thôn, nhưng Vương Liên Hoa hề tệ, nếu ngày xưa Chu Văn Binh nhất quyết cưới cô. Hơn nữa, mấy năm nay Vương Liên Hoa lười biếng, cũng xuống đồng việc nhiều, nên làn da vẫn giữ gìn . Ít nhất là da trắng hơn Vương Mai, còn một nét dịu dàng của phụ nữ trưởng thành, điều mà Vương Mai tuyệt đối . Điều khiến Trịnh Doanh Quốc chút xao xuyến.

“Đồng chí Trịnh, đối với vợ thật !”

“Đương nhiên , cô là vợ mà…”

“Đồng chí Vương Mai thật may mắn, bước nữa cũng gả một như . Không giống như , mệnh khổ! Ngày xưa còn là cô gái nhỏ bố gả chồng, là để lấy tiền cưới vợ cho trai .”

Vương Liên Hoa giặt quần áo tủi lau nước mắt, như thể chịu uất ức lớn lắm. Cô quên mất rằng ngày xưa gả cho Chu Văn Binh cũng là do cô chủ động lôi kéo. Sau đó họ còn lấy một cái tên thật , gọi là "tự do yêu đương". Cô và Chu Văn Binh là kết hôn vì yêu đương tự do.

“Lấy một đàn ông, haizz! Không chuyện nữa…”

Vương Liên Hoa tuy , nhưng thực tế những lời trong miệng cô vẫn cứ tuôn ngừng.

“Đồng chí Vương Mai thật sự may mắn, giống như , m.a.n.g t.h.a.i hơn tám tháng vẫn xuống đồng việc. Giặt quần áo, nấu cơm, chăn lợn, gánh nước, bổ củi, thiếu việc gì. Chỉ là gặp một đàn ông .”

Vương Liên Hoa kể lể những nỗi khổ và uất ức trong lòng, giúp Trịnh Doanh Quốc giặt xong quần áo. Sau đó, cô lau nước mắt ở khóe mắt, tỏ vẻ kiên cường lên, nhẹ nhàng với Trịnh Doanh Quốc.

“Thôi, quần áo cũng giặt xong , về đây.”

Vương Liên Hoa xong, vác quần áo nhà lên và rời đầu . Cô hiểu cách câu đàn ông. Lần đầu gặp mặt thể quá chủ động, nhưng cũng thể chủ động. Chỉ cần khơi gợi đủ là , nhưng để cho đủ ấn tượng.

Với gặp mặt , hai đủ thiện cảm với đối phương. Lần gặp thứ hai, thứ ba đó, tự nhiên cũng trở nên dễ dàng. Đôi khi là Trịnh Doanh Quốc để cảm ơn Vương Liên Hoa, mang cho cô ít xà phòng, khăn lụa linh tinh. Đôi khi là vô tình gặp, cũng lúc là Vương Liên Hoa cố ý tìm để nhờ giúp đỡ.

Vương Liên Hoa và Trịnh Doanh Quốc, cả hai đều tư tưởng đó, qua nhiều tự nhiên mà đến với , thành “chuyện ”. về tất cả những điều , Hứa Thiến tự nhiên là . Cô ở bệnh viện năm ngày, đó liền mang con về nhà ở cữ. Lần ở cữ, vì là sinh đôi, bà Chu vẫn bắt cô ở đủ 40 ngày. Hứa Thiến khó chịu gội đầu, bà Chu cũng cho, là ở cữ mà kiêng cữ cẩn thận, về già sẽ khổ sở.

Đối với chuyện , Hứa Thiến tuy nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn nhịn xuống, chịu đựng suốt 40 ngày. May mà tháng Mười, thời tiết cũng quá nóng, ở trong nhà vẫn chịu .

“A, ơi, em quần !”

“Mẹ ơi, mau đến !”

“Cả hai em đều ị.”

Vừa Hứa Thiến ở cữ xong, cuối cùng cũng thoải mái tắm rửa. kịp mặc xong quần áo, mấy đứa trẻ trong phòng ồn ào la hét. Nguyên nhân tự nhiên là hai đứa nhỏ, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục quần. Mấy đứa trẻ thì bó tay . Ngay cả Đỗ Khiêm, lớn nhất, lúc cũng lóng ngóng, gì!

Tuy đây bé cũng bế nhị , tam , tứ , nhưng lúc đó chúng đều một hai tuổi . Không loại trong nôi, mềm như bún, chỉ và ngủ như em bé ! Cậu sợ hãi dám bế Tiểu Ngũ và Tiểu Lục, sợ chúng đau.

“Đây, đến đây!”

 

Loading...