Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 515
Cập nhật lúc: 2025-11-03 12:49:02
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trạch Dịch, con về phòng xem ba con đun nồi xong . Xong nhớ gọi .”
Hứa Thiến đẩy cối đá xay đậu nành, sai việc cho mấy đứa con. Có con lớn ở điểm ! Có thể sai vặt thoải mái.
Hễ cô , lười biếng, là thể gọi mấy đứa con chạy tới chạy lui bưng rót nước.
“Mẹ ơi, nghỉ một lát ạ?”
“Con với em đẩy cho một lát.”
Đỗ Khiêm thấy trán Hứa Thiến lấm tấm mồ hôi, vội vàng rót một cốc nước ấm mang đến cho .
“Được , các con đẩy !”
Cối đá xay của nhà Hứa Thiến khá nhỏ gọn, cần dùng quá nhiều sức.
Những đứa trẻ choai choai cũng thể đẩy , nhưng thể đẩy liên tục, đẩy một lát là mệt .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Thiến đẩy một tiếng đồng hồ, tay cũng chút mỏi, lúc uống một ngụm nước nghỉ ngơi một chút.
Sau đó cô để các con đẩy. Những vất vả trong cuộc sống, nhất định để các con nếm trải sớm.
“Cố lên, các bảo bối!”
Nhìn mấy đứa con lon ton đẩy cối đá, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì dùng sức, trán lấm tấm mồ hôi. Hứa Thiến thấy cũng khỏi mỉm . Mấy đứa con nhà cô thật sự uổng công cô nuôi dưỡng!
Mất hai, ba tiếng đồng hồ, năm con dùng cối đá xay xong đậu nành. Hứa Thiến dùng vải sa mỏng để lọc sữa đậu nành hai , đó mới đổ sữa đậu nành nồi to để đun.
“Mẹ ơi, con uống sữa đậu nành!”
Khi sữa đậu nành trong nồi sôi, ngửi thấy mùi thơm, Trạch Dịch nhanh nhảu chạy bếp.
“Mẹ ơi, chúng con cũng uống.”
Sữa đậu nành nóng hổi cho thêm một muỗng đường, uống ấm áp, ngọt lịm là một món ngon hiếm trong mùa đông. Mấy đứa trẻ ngửi thấy mùi thơm liền kéo đến.
Đỗ Khiêm còn chu đáo rửa năm cái chén sạch sẽ, còn Trạch Minh thì thêm một thanh củi bếp, sữa đậu nành trong nồi sôi nhanh hơn.
“Các con uống, thôi!”
Hứa Thiến thấy sữa đậu nành trong nồi sôi gần đủ , liền múc cho mỗi đứa một chén.
Trạch Sanh nhanh nhảu ôm một lọ đường trắng đến, cho mỗi chén một muỗng.
“Anh ba cho nhiều một chút, thế vị !”
Trạch Sanh đang cho đường chén, còn ánh mắt Trạch Dịch thì cứ theo cái muỗng đường tay . Thấy chén của ít đường, bé liền cuống lên!
“Nhiều thế , đủ ?”
Trạch Sanh thấy Trạch Dịch ăn đường, bèn múc hẳn một muỗng đường trắng thật lớn.
“Đủ , đủ !”
Nhìn muỗng đường trắng đầy ắp, đôi mắt nhỏ của Trạch Dịch sáng rực lên, miệng toe toét, cái đầu nhỏ gật lia lịa!
“Em ba, ăn nhiều đường trắng như thế. Em tư, mấy hôm con còn bảo đau răng ?
Sao giờ đau nữa, đường trắng con ăn ít thôi! Cả nhà chỉ con là sâu răng thôi đấy!”
Trạch Sanh , liền bĩu môi .
Sau đó, tay bé “vèo” một cái, đem muỗng đường trắng múc đổ lọ! Tốc độ nhanh đến nỗi Trạch Dịch trợn tròn mắt!
“Anh ba~, , …”
“Em tư, em đừng trách ! Đây là mệnh lệnh của , cũng bất đắc dĩ thôi!”
Nhìn ánh mắt giận dữ như ăn tươi nuốt sống của đứa em yêu, Trạch Sanh bất lực xua xua tay, đó đóng lọ đường , đặt về chỗ cũ trong tủ bát.
“Dựa mà “bất đắc dĩ” là dùng như thế hả? Anh ba cái đồ thất học, nên để hai dạy cho học bài!”
“Anh hai, mau dạy học bài ạ? Công tác xóa mù chữ của ! Anh ba xem…”
Trạch Dịch cảm giác ba chơi xỏ, mặt nhỏ hầm hầm tức giận, nhưng tìm cách phản công. Cậu bé chỉ thể ấm ức, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một câu!
Hứa Thiến thấy hai đứa con cãi ngừng, bất lực lắc đầu, đó nồi đậu hỏi:
“Có ai ăn tào phớ ? Nếu ai ăn, sẽ hết thành đậu phụ đấy!”
“Có! Có! Có!”
Tào phớ ngon, mấy đứa trẻ đều tranh ăn. Trong đó, tiếng la của Trạch Sanh và Trạch Dịch là lớn nhất!
“Con ăn ngọt!”
“Con ăn mặn!”
Hai đứa trẻ ba và tư đồng thanh . Vừa dứt lời, chúng mới nhận đối phương giống .
Thế là, Trạch Sanh và Trạch Dịch , ngay đó, trong mắt cả hai đều bốc lên ngọn lửa hừng hực!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-515.html.]
“Tào phớ ngọt mới ngon!”
“Tào phớ mặn mới ngon!”
“Em tư, em là dị đoan!”
“Anh ba, em mới thấy là dị loại!”
Vì chuyện tào phớ, hai đứa trẻ cãi ! Cãi kịch liệt đến đỏ mặt tía tai.
đúng lúc , một giọng khác biệt, khác với ý kiến của chúng vang lên:
“Cái đó, ơi, trong nhà còn tương nấm cay ạ? Con thật ăn tào phớ cay!”
Đỗ Khiêm thấy hai em cứ cãi mãi, bèn rụt rè giơ tay lên, phát biểu ý kiến của . Thực từ khi ăn thử tào phớ cay, Đỗ Khiêm thích vị , chỉ cho đường hoặc muối đơn thuần nữa!
lời dứt, khí lập tức trở nên hỗn loạn. Ba , sáu con mắt, đều dùng ánh mắt giận dữ trừng về phía Đỗ Khiêm.
Thấy , Đỗ Khiêm giật trong lòng.
Không !
Chẳng lẽ đắc tội với cả ba em ? Chắc đến nỗi chứ, nhưng tào phớ cay thật sự ngon mà!
Trạch Sanh và Trạch Dịch giận dữ trừng Đỗ Khiêm, vì chúng một đứa về phe ngọt, một đứa về phe mặn.
Còn Trạch Minh thì thuần túy ghét ăn tào phớ cay. Đỗ Khiêm thích ăn tào phớ cay, lời , chẳng lập tức chọc giận nhiều !
“Anh cả, hóa mới là dị đoan!”
“ , dị đoan!”
“Phản đồ!”
“Tào phớ thể là cay ? Phải là ngọt chứ, cái vị ngọt lịm mà cũng thích ?”
“Không đúng, ăn mặn. Tào phớ mặn cho thêm chút dầu mè và xì dầu , ăn mới thơm ngon chứ!”
“Em ba, em nhất định đối nghịch với đúng ? Anh là của em, chuyện ăn tào phớ !”
Trạch Sanh giận dữ quát đứa em Trạch Dịch. lời dứt, Trạch Dịch kịch liệt phản bác!
“Em chịu ! Anh với em là sinh ba, dựa để chứng minh lớn hơn em? Lỡ y tá tính sai thì !”
“Anh vốn dĩ lớn hơn em, chuyện cần chứng minh. Chuyện bố , ông bà đều .”
“Bố , ông bà tính. Lúc và em sinh , họ đều mặt trong phòng sinh, cũng tận mắt thấy chúng khỏi bụng .
Còn lúc đó ngất lịm, đến ngày hôm tỉnh mới bố về thứ tự sinh.
Lời ông tính. Anh cần chứng minh, nếu chứng minh, chuyện cần chứng minh!
Nếu thể chứng minh là của em, thì em dĩ nhiên cần . Nói chừng em mới là , cần em, ba cái đồ dị đoan!”
Đứa trẻ ba tuổi Trạch Dịch nhiều lý lẽ, cái miệng nhỏ một hồi, khiến Hứa Thiến sững sờ.
đứa trẻ hai tuổi Trạch Sanh mua lý lẽ đó, chấp nhận những lời .
“Anh dị đoan! Em mới là, em ba đừng càn nữa !”
“Anh hai, hư quá. Mẹ bảo đừng gọi em là em ba, đừng gọi tên cúng cơm, vẫn gọi hả!”
“Cứ gọi đấy, cứ gọi đấy, ai bảo em càn!”
“Em , là cãi em nên mới em càn! Anh mới là vô lý, càn!”
“Anh !”
“Anh !”
“Anh !”
“Anh , đấy!”
Giọng của hai đứa trẻ càng lúc càng to, cãi đỏ mặt tía tai.
Đôi mắt đỏ hoe, ai chịu thua ai!
Thấy hai đứa sắp đ.á.n.h đến nơi, Hứa Thiến đen mặt, “bốp” một tiếng đập mạnh xuống bàn.
“Hai đứa câm miệng ngay cho ! Chuyện gì mà tranh cãi chứ, các con ăn thế nào thì ăn!
Bây giờ hai đứa cãi chướng mắt đấy, đếm một, hai, ba, biến khỏi mắt ngay!”
Hứa Thiến gầm lên một tiếng giận dữ, khiến bốn đứa trẻ trong phòng sợ hãi, vội ôm chén của chạy ngoài!
Mấy thằng nhóc hư đốn , suốt ngày chỉ nhảy nhót ranh giới thần kinh của cô, ngày nào cũng kích thích cô biến thành một bà la sát. Rõ ràng ngày xưa cô hiền dịu lắm mà.
Nghĩ đến những năm tháng ở kiếp , hình tượng của cô là một nữ thanh niên tri thức hiền lành, bụng. Mấy đứa hậu bối trong công ty, đứa nào mà chẳng kính nể cô chứ?
Thế mà bây giờ tất cả đều hủy hoại! Hình tượng gì cũng xong hết . Hứa Thiến nghĩ mà thấy mệt mỏi trong lòng. Quả nhiên, từ một đứa trẻ đáng yêu đến một đứa trẻ đáng ghét, chỉ cần một giây mà thôi!