Đội trưởng đội bốn thực coi thường vợ chồng Chu Lệ và Ngô Đại Khánh. Hai nổi tiếng là tính trong đội. Ngô Đại Khánh việc còn tệ hơn cả phụ nữ, suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy trò gian lận.
Lần khiêng đá cũng . Người khác khiêng đều , riêng đá rơi chân? Chẳng vì dùng sức, chơi trò lừa bịp, để cùng khiêng với nhiều hơn, lén lút buông tay.
Ai ngờ sợi dây hòn đá buộc chắc. Anh buông tay, hòn đá "bốp" một tiếng rơi xuống, đập thẳng bắp chân Ngô Đại Khánh.
Thế là bắp chân đập gãy. Gặp chuyện , đội trưởng đội bốn cũng cấp mắng một trận tơi bời. Hiện tại trong lòng ông cũng đang bừng bừng lửa giận!
Chu Lệ còn ghê gớm hơn cả Ngô Đại Khánh. Ít nhất là trong công việc còn nhanh nhẹn, nhưng cái miệng thì thực sự quá hỗn. Ngày nào cũng cãi với , cãi với , lúc nào ngơi nghỉ.
Đội trưởng đội bốn quản mấy chuyện vặt vãnh quá mệt mỏi, gì thiện cảm gì với phụ nữ Chu Lệ nữa?
Lần Chu Văn Quốc đến rõ tình hình, ông hai lời, lập tức theo. Mục đích chính là Chu Lệ lừa tiền của . Dù lừa là em ruột thịt của cô .
Ôi, phụ nữ ngu ngốc Chu Lệ cũng nghĩ thế nào. Có mấy em tài giỏi như , cô vun vén tình cảm, ngược đẩy họ xa. Đặc biệt là , với cái trò quỷ mà cô bày , thể khiến mấy em hận cô đến c.h.ế.t. Sau đừng gì đến tình nghĩa em ruột thịt, thành kẻ thù là may lắm , nhưng cô hề tự giác.
Hứa Thiến xong lời đó, cũng cạn lời mà trợn trắng mắt. Cô cứ tưởng Chu Lệ chỉ khống tiền t.h.u.ố.c men lên một chút, ngờ cô tham lam đến . Nào là tiền t.h.u.ố.c men, nào là tiền phẫu thuật? Cô thuần túy là về nhà lừa tiền thôi!
“Chậc chậc, chị cả Chu Lệ , chị tính toán giỏi thật đấy nhỉ? Tiền bồi thường 100 đồng của đội tính, chị còn tính lấy cớ về nhà bố ruột lừa tiền ?”
“Chị nghĩ tiền của chúng là gió thổi tới, lừa thế nào cũng ? Mệt cho chị nãy lóc t.h.ả.m thiết như , thật sự còn tưởng Ngô Đại Khánh sắp c.h.ế.t chứ?”
“500 đồng thật sự dám mở miệng đấy! Chị lừa tiền , chẳng lẽ là để cưới vợ cho con trai ? Nếu đúng là , chị thẳng là .”
“Bố là giúp chị. Chị cần gì tìm cớ để lừa ? Chị bố đau lòng lắm đấy, chính con gái ruột của lừa tiền…”
Hứa Thiến liếc sắc mặt xanh mét của ông Chu và bà Chu, giả vờ đau buồn .
Cô lúc càng chỉ thẳng việc Chu Lệ lừa dối, lợi dụng lòng từ bi của ông bà, thì hai sẽ càng thất vọng về cô con gái . Thất vọng cũng !
Chỉ khi đủ thất vọng, họ mới thể đoạn tuyệt với nhà Chu Lệ. Hứa Thiến thật sự quá đủ với phụ nữ .
Mỗi năm, đến Tết đều một cái Tết yên . Hết năm đến năm khác, cô cứ gây chuyện. Chưa kể mấy đứa con trai của cô còn bắt nạt con trai cô nữa. Hứa Thiến chán ngán cô đến tận cổ.
Hiện tại thế cũng , để ông Chu và bà Chu thấy rõ rốt cuộc cô con gái lớn của họ là thế nào. Sau nhất là đừng qua nữa.
“Thôi, Đại Nha, con về !”
Ông Chu sự thật, lúc mặt tràn đầy vẻ thất vọng. Ông thở dài một tiếng vẫy tay về phía Chu Lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-512.html.]
“Chân Ngô Đại Khánh còn thương, con về nhà chăm sóc nó cho . Mẹ con và bố đều là nông dân chạy ăn từng bữa, thật sự thể cho con 500 đồng .
Tết năm nay con cũng đừng đến nữa. Lần nào các con cũng cả nhà cùng tới, mà chẳng mang theo món đồ gì. Anh cả con nuôi bố con, giờ nuôi thêm cả nhà con nữa, thật sự nổi!”
Chu Lệ thì lập tức bùng nổ. Cô mở to mắt, thể tin trừng mắt ông Chu, hét lên: “Bố, lời là ý gì? Bố đuổi con , cho con về nhà bố ruột, nhận con gái nữa đúng ?”
“Rốt cuộc là con sai cái gì hả? Chẳng chỉ là về hỏi mượn bố một chút tiền ? , chân của lão Ngô tốn nhiều tiền t.h.u.ố.c men, nhưng thể dậy nữa ?”
“Chân chặt đứt mà! Sau thể đồng việc nữa ?
Trong nhà nghèo xơ xác, cả ngày lo ăn từng bữa. Kiến Đông sắp lấy vợ, con về hỏi bố một ít tiền, để con trai con lấy vợ thì gì sai?
Mấy các con, thì công việc, thì nhà cửa, thiếu ăn thiếu mặc. Nếu các con giàu như , cho con một chút thì ? Rốt cuộc còn nữa ?
Giúp đỡ một chị lấy chồng thì khó khăn lắm ?
Lúc thì chạy đến đây xác minh, lúc thì chạy đến dò hỏi, chính là tin con đúng ! Chỗ tìm lý do, chỗ tìm cớ, trắng là bỏ tiền, cho vay thôi!
Mất công con còn coi các là , chuyện đều nghĩ cho các con. Để tiền cho các các em, con cam chịu lấy Ngô Đại Khánh, một đàn ông như ma quỷ!
Thế mà các thì ?
Anh trai của , em trai của ! Các đối xử với như ? Lại báo đáp như thế , các là đồ vong ân bội nghĩa!
Vân Mộng Hạ Vũ
Ô ô… Con khổ quá mất, ông trời ơi, cho con c.h.ế.t cho , để khỏi ngứa mắt một !”
Lúc , Chu Lệ mặc kệ tất cả, loạn lên, gào với ông Chu và bà Chu. Tóm là lý cũng cãi cho bằng !
Hứa Thiến bộ dạng đó của Chu Lệ, tức đến trợn trắng mắt. Cô chẳng là đang học theo mấy kẻ vô , giở trò ăn vạ ? là ăn vạ !
“A, đàn ông nhà lúc cưới , dùng chính tiền kiếm , chứ tiền sính lễ của chị.
Chu Lệ, nếu chị tiền, chị thể mang theo chồng con, đường lớn ở huyện mà ăn xin .
Biết thấy, còn thể cho chị hai đồng. đây vẫn là lòng đồng cảm hơn nhiều.”
Hứa Thiến mảy may động lòng những lời gào của Chu Lệ. Cô nợ cô tiền, cũng chẳng nợ cô tình. Cứ thế mà dùng đạo đức để bắt cóc cô ?