Nhận tin chính xác về con trai út, Hứa Dân Quốc đương nhiên còn lo lắng nữa. ngay đó, trong lòng ông dâng lên một cơn giận vô tận. Nhớ những ngày lo lắng, bất an, những trò hề trải qua khi tìm con, Hứa Dân Quốc càng tức giận hơn. Nếu Hứa Khôn mặt ở đây, lẽ ông cầm gậy đ.á.n.h gãy chân bé. Đáng đời thằng nhóc, suốt ngày gây chuyện, chạy loạn khắp nơi, đúng là nên đ.á.n.h c.h.ế.t.
“Ô ô, con nó bỏ nhà xa như , về nhà, chẳng là vì ông cứ đ.á.n.h nó ? Trước đây nó bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ nhà ? Chẳng qua là ông quản nó quá nghiêm khắc thôi. Đứa trẻ bình thường nào chịu nổi ông như thế?”
Hứa Dân Quốc tức giận đ.á.n.h con, nhưng Từ Nhã Cầm thì nghĩ . Đối với con trai, bà luôn bao dung vô hạn, gì cũng đúng. Lần Hứa Khôn bỏ nhà , bà cũng lo lắng kém, ngày nào cũng yên. khi nhận tin tức, điều đầu tiên bà nghĩ đến là con trai sai, cần dạy dỗ thế nào, mà là đổ hết cho Hứa Dân Quốc.
Bà cho rằng chính vì ông chồng mà con trai bà mới bỏ nhà . Nếu ông quản lý quá nghiêm khắc, còn đ.á.n.h đập hàng ngày, thì con bà bỏ nhà ? Phải rằng từ nhỏ đến lớn, Hứa Khôn từng ý định bỏ nhà. Thằng bé ghét nông thôn đến thế, thể chủ động chạy về đó? Tất cả là do Hứa Dân Quốc mà , con trai bà mới chịu khổ như . Ngủ tàu hỏa thì mà ăn ngon ngủ yên ?
Hứa Thận và Hứa Thiến, hai đứa con hoang bạc bẽo , liệu chăm sóc cho con trai bà ? Con trai bà còn nhỏ như thế mà. Nghĩ đến đây, Từ Nhã Cầm càng lo lắng. May mắn là con trai bà vẫn bình an. Nếu con trai bà thực sự mất tích vì bỏ nhà , bà nghĩ cả đời bà sẽ hận c.h.ế.t Hứa Dân Quốc, và thể sẽ trả thù ông cả đời.
Dù con trai tìm thấy, nhưng Từ Nhã Cầm vẫn ôm một bụng oán hận đối với Hứa Dân Quốc.
“Hừ, cái gì mà quản nghiêm? Nếu quản nó, cả đời nó sẽ hỏng mất. Thằng hỗn xược Hứa Khôn dám bỏ nhà , tất cả đều là do cô quá nuông chiều mà !”
“Hôm nay nó dám bỏ nhà, trốn vé lên tàu thì ngày mai nó còn chuyện gì nữa? G.i.ế.c phóng hỏa cũng thể. Cô dạy con thì thôi , dạy con thì cô quản nghiêm!”
“Rốt cuộc cô còn là một ? Có nào như cô ? Hứa Khôn sinh từ bụng cô, đúng là xui xẻo tám đời.”
“Nó sinh từ bụng là xui xẻo tám đời, nó sinh từ bụng ai thì mới sung sướng? Từ bụng vợ của ông ? Hứa Dân Quốc, ông còn lương tâm ? gả cho ông bao năm như thế, con cũng sinh, mà ông vẫn quên con vợ c.h.ế.t đúng ? Rốt cuộc bà điểm gì hơn ?”
Từ Nhã Cầm gào t.h.ả.m thiết, đó oán hận Hứa Dân Quốc, từng câu từng chữ mỉa mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-476.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“ ông quên thì gì? Bà c.h.ế.t ! C.h.ế.t mười mấy năm ! Chẳng lẽ ông còn thể khiến bà sống ? Đừng mơ mộng hão huyền nữa, bà c.h.ế.t sẽ bao giờ sống !”
“Cái bà điên , cô linh tinh gì đấy?”
Hứa Dân Quốc giận thể kìm chế, giơ tay tát Từ Nhã Cầm một cái. Một bên mặt của bà sưng lên.
“Điên! Điên hết cả ! Mẹ của Thiến Thiến gì cô ? Bà mất mười mấy năm . Vậy mà cô còn ở đây lôi chuyện , đúng là điên khùng! thấy thằng súc sinh Hứa Khôn học thói từ cô mà cả đấy. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cả lũ đều ngu xuẩn!”
“Ngày xưa lấy loại đàn bà như cô về gì chứ, suốt ngày cho gia đình còn là gia đình nữa. Cả nhà đang yên ấm thì cô chia rẽ hết cả. Cô còn thỏa mãn ? Từ Nhã Cầm, cái đồ đàn bà điên , rốt cuộc cô gì nữa? Muốn c.h.ế.t đúng ? Để toại nguyện cho cô!”
Hứa Dân Quốc nhớ những chuyện Từ Nhã Cầm gây trong nhiều năm qua, cơn giận trong lòng càng bùng lên. Những lời trách móc, giận dữ cứ thế tuôn . Hai vợ chồng cãi vã lao đ.á.n.h , ai tay , chỉ họ đ.á.n.h loạn xạ, tiếng kêu khiến cả tòa nhà đều thấy.
Lần , Hứa Dân Quốc cơn giận cho mờ mắt, tay chút nương nhẹ, dựa sức mạnh đàn ông, ông đ.á.n.h Từ Nhã Cầm nhập viện.
Khi Lữ Phương Mai nhận tin và đến bệnh viện, cô thấy giường bệnh, Từ Nhã Cầm đang , khuôn mặt bầm dập, trắng bệch như tờ giấy. Vốn dĩ là con dâu, chồng viện cô nên chăm sóc, nhưng vì Hứa Thận, chồng cô, thích bà kế nên Lữ Phương Mai cũng xen chuyện của ngoài. Nấu một chén cháo mang đến cho Từ Nhã Cầm cô về ngay. Dù chuyện cũng liên quan gì đến cô.
Hai ông bà già đ.á.n.h , hơn nữa là lớn, một con dâu như cô thì quản chuyện gì. Dù đ.á.n.h cũng cô, tiền t.h.u.ố.c men cũng cô trả, cô chỉ cần lo việc nhà là đủ.