Chu Văn Quân thoáng qua Hứa Khôn, thằng bé đang phụng phịu, mặt đầm đìa nước mắt nhưng vẫn tỏ cứng đầu. Anh :
“Lát nữa xe lửa đến trạm, sẽ xuống ga điện báo về cho bố. Anh sẽ Hứa Khôn cả, hiện tại đang ở với chúng , để bố yên tâm. Sau đó, sẽ đưa em và các con về nhà , còn Hứa Khôn thì cứ để nó theo chúng . Hai ngày nữa về thành phố sẽ đưa nó về.”
Hứa Thận trầm ngâm một lúc gật đầu đồng ý.
“Bây giờ chỉ thể thôi.”
“Em về! Em về !”
Nghe bàn bạc chuyện đưa về, Hứa Khôn lập tức đổi sắc mặt, chịu theo. Cậu bé nhắm mắt, cất giọng oang oang lăn sàn lóc ăn vạ. Nhìn động tác và tư thế thành thạo của , ai cũng chuyện ít ở nhà. Đây đều là những thói hư tật do nuông chiều mà . Hứa Thận tức giận, giáng thêm mấy cái tát m.ô.n.g .
“Im ngay! Chuyện đến lượt em lên tiếng! Mau dậy, nếu đ.á.n.h nữa đấy!”
“Ô ô…” Hứa Khôn vẫn tiếp tục .
Chu Văn Quân thấy , khẽ lắc đầu .
“Ha, đúng là chẳng tình hình gì cả, ngốc nghếch thật. Thằng nhóc vẫn hiểu rõ chuyện ? Ở đây em , lăn lóc ăn vạ cũng chẳng ai chiều em. Muốn ăn đòn nữa thì cứ tiếp tục .”
Dù Chu Văn Quân cũng đưa ngay em vợ rắc rối về nhà, nhưng cả ở đây, cũng cần bận tâm. Tất nhiên, chuyện cũng đến lượt Hứa Khôn tự quyết định. Thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
Đối với việc xử lý Hứa Khôn, Chu Văn Quân ý kiến gì đặc biệt. Chỉ cần thể đưa em vợ về, gây thêm phiền phức cho vợ là . Hứa Thiến một chăm sóc mấy đứa con đủ vất vả . Anh cô thêm gánh nặng. Vì thế, tạm thời gác ý định thêm con gái, chỉ sợ con cái đông đúc sẽ khiến vợ mệt mỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thực , đối với Hứa Thiến, khi Đại Oa và các con lớn lên thì việc chăm sóc dễ dàng hơn nhiều so với hồi còn nhỏ. Hồi đó, cô gần như dám rời mắt khỏi bọn trẻ, bà nội Chu và Xuân Mai cùng giúp sức mà vẫn gần như xuể. Giờ các con lớn, Hứa Thiến bớt lo lắng nhiều. Ít nhất là chuyện ăn uống, vệ sinh cá nhân cần trông chừng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-475.html.]
Ngoài việc chuẩn bữa ăn hàng ngày cho các con, việc lớn nhất của Hứa Thiến là giáo d.ụ.c chúng. Dù đây cũng là thời đại khác, Hứa Thiến cần ép buộc quá nhiều. Chỉ cần dạy dỗ cẩn thận, đừng để chúng sai đường, thì đỗ đại học sẽ là vấn đề. Nếu một hai đứa thành tài, cô cũng chỉ đành mua thêm vài căn nhà, cho chúng chủ nhà trọ. Tất nhiên, đó là phương án nhất. Đối với các con, Hứa Thiến vẫn sẽ nghiêm túc dạy dỗ, để chúng trở thành những ích.
Khi xe lửa đến huyện, trời tối mịt. Vì bây giờ là mùa đông, đêm xuống sớm, nên Hứa Thiến và quyết định về nhà trong đêm. Lúc cũng xe, mà bộ thì mất vài tiếng đồng hồ. Chu Văn Quân và Hứa Thận là đàn ông thì , nhưng Hứa Thiến và các con chắc chắn chịu nổi. Tốt nhất là ngủ huyện một đêm, sáng mai về.
Gần ga tàu hỏa nhà trọ, Hứa Thiến thuê ba phòng. Hứa Thận và Hứa Khôn một phòng. Hứa Thiến ở cùng Đại Oa và Nhị Oa, còn Chu Văn Quân ở với Tiểu Khiêm và Tam Oa.
Hứa Khôn hào hứng khi đến một nơi mới. Mặc dù chị đ.á.n.h mấy trận tàu, m.ô.n.g còn sưng, nước mắt còn khô, nhưng vẫn phấn khích. Bị chị tóm thì trốn cũng nữa. Anh trai chằm chằm thế thì trốn ?
Chắc chắn là về nhà, nhưng thể ở bên ngoài chơi thêm một ngày, sẽ chơi thêm một ngày. Dù về nhà bố đ.á.n.h một trận nữa, cũng cam tâm.
Ở thành phố, Hứa Dân Quốc gần như phát điên vì tìm con. Hai vợ chồng bôn ba tìm kiếm suốt một ngày một đêm ăn uống, trông tiều tụy hẳn. Con dâu mới của nhà họ Hứa, Lữ Phương Mai, tin Hứa Khôn lạc cũng vội vàng dẫn nhà tìm. Người nhà đủ, cô còn huy động đồng nghiệp, hàng xóm và cả công an. Hàng chục xúm tìm kiếm suốt hai ngày mà vẫn thấy tung tích.
Khi nghĩ rằng Hứa Khôn thực sự bọn buôn bắt cóc và thể tìm thấy nữa, họ bất ngờ nhận một tin tức.
Đó là điện báo của Hứa Thận, lúc đó vẫn còn tàu, mới tìm thấy thằng nhóc Hứa Khôn. Tin bất ngờ đó là từ một nữ nhân viên bán vé ở ga tàu, bà từng gặp Hứa Khôn. Cậu bé hỏi bà về giá vé tàu đến huyện nơi Hứa Thiến sống và còn rút tiền để mua vé. Bà từ chối vì bé một , giấy giới thiệu. Bà nhớ rõ chuyện .
Khi các đồng chí công an đến hỏi thăm, bà nhớ và kể sự việc.
Hứa Dân Quốc nhận tin , liền lập tức về nhà lục soát phòng của Hứa Khôn, và phát hiện bộ tiền mừng tuổi của bé biến mất. Lúc đều , Hứa Khôn bọn buôn bắt cóc, mà là tự bỏ nhà . Cậu thể theo chị và lên tàu hỏa. Dù chỉ là suy đoán, nhưng điều thắp lên hy vọng cho , rằng thằng bé lạc và thể tìm thấy.
Đến tối, Hứa Dân Quốc cuối cùng cũng nhận một tin tức chính xác và đáng mừng. Đó là bức điện báo từ con trai cả Hứa Thận, rằng Hứa Khôn lén lút lên tàu hỏa, và với Hứa Thiến tình cờ gặp. Hiện tại thằng bé đang ở cùng họ và bảo ông đừng lo lắng.
Nhận tin , đều thở phào nhẹ nhõm. Còn Hứa Dân Quốc thì cuối cùng cũng thể trút gánh nặng trong lòng.
“Cái thằng súc sinh , gan to thật, dám bỏ nhà ! Không những thế còn dám trốn vé lên tàu, mấy trăm cây ! Thằng hỗn xược ! Bố tìm nó sắp phát điên , còn nó thì trốn tàu. Nếu cả vô tình gặp , bây giờ bố vẫn còn đang bơ phờ tìm! Thằng hỗn láo , cũng một tiếng. Có giỏi thì đừng về nữa! Nếu nó dám về, bố sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t cái thằng hỗn xược !”