Trường học là một xã hội nhỏ, văn phòng cũng là một vòng tròn nhỏ hẹp. Những giáo viên trong trường, chỉ cần tiết, đều thích ở trong văn phòng chuyện phiếm với đồng nghiệp. Vì giáo viên đến từ các vùng miền khác , chủ đề chuyện cũng phong phú. Họ đủ thứ chuyện trời bể, trừ chính trị thì chuyện gì cũng !
Đặc biệt là những chuyện tầm phào trong làng, giáo viên trong trường cũng thích .
Thẩm Tình nghĩ thì , nhưng đến lúc đó Hứa Thiến thì do cô quyết định.
“Chị Hứa Thiến, em đây, hẹn gặp năm !”
Trên tàu, Thẩm Tình tựa cửa sổ vẫy tay với Hứa Thiến. Hứa Thiến cũng gật đầu, với cô.
Sau khi hai chia tay, Tô Hoài Duy cùng Hứa Thiến . Trên đường , Tô Hoài Duy do dự mãi cũng lên tiếng.
“Thiến Thiến, mấy năm nay em sống ?”
Khi hỏi câu , Tô Hoài Duy cảm thấy hồi hộp. Hỏi xong tự trách . Câu chẳng thừa ? Nhìn Hứa Thiến bây giờ ngày càng xinh , giống sống . Dù cũng sinh ba đứa con trai, nhà chồng nào mà quý trọng? Không giống vợ , kết hôn hơn hai năm mà vẫn con. Mẹ ngày nào cũng bóng gió, mà thấy phiền.
Tô Hoài Duy kết hôn. Anh kết hôn khi Hứa Thiến dẫn Chu Văn Quân về nhà. Vì Hứa Thiến kết hôn với Chu Văn Quân, bố Hứa Thiến lúc đó hài lòng với con rể , nghĩ còn hy vọng ở bên Hứa Thiến nữa. Thế là sự ép buộc lặp lặp của , đồng ý cưới một cô gái mà thích, đó là Điền Văn Bình, công nhân nhà máy nhựa.
Ban đầu nghĩ, vì là cô gái thích, là ép cưới, thì mối quan hệ chồng nàng dâu của họ sẽ vấn đề gì. sự thật ngược . Rõ ràng khi cưới, khen vợ hết lời. khi cưới, thái độ của đột nhiên đổi, bắt đầu soi mói, coi thường cô.
Mẹ chồng nàng dâu ngày nào cũng cãi ầm ĩ trong nhà, cảm thấy mệt mỏi. Anh sai điều gì, mà cuộc sống trở nên như . Cô gái thích thì lấy , trong nhà lộn xộn, một giây phút nào yên bình. Sáng nay vợ và cãi một trận lớn, đồ đạc trong nhà vỡ đầy đất.
Anh thể chịu nổi bầu khí đó, nhớ hôm nay Hứa Thận từ quê đón em gái về. Thế là đến nhà họ Hứa, cùng bố Hứa ga đón để hít thở khí, tiện thể gặp cô một .
“Em sống , mấy năm nay chỉ ở nhà chăm con, tất cả đều nhờ chồng em là Chu Văn Quân chu cấp!”
Hứa Thiến khẽ , hỏi .
“Anh Hoài Duy thì ? Em trai , hai năm cũng cưới vợ. Tiếc là em ở xa quá, thể đến dự đám cưới của ?”
“Không , cũng tổ chức đám cưới gì. Chỉ là hai nhà ăn một bữa cơm đơn giản thôi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-428.html.]
Tô Hoài Duy khổ. Không nhà chi tiền đám cưới, mà là lúc đó thật sự tiền! Lễ ăn hỏi đắt. Anh chỉ đưa cho nhà gái 300 đồng tiền mặt, mà còn một chiếc đồng hồ, một chiếc xe đạp và một chiếc máy may. Những món đồ lớn vét sạch tiền tiết kiệm bao năm của gia đình , thật sự còn tiền để đám cưới. Chỉ thể hai nhà ăn một bữa cơm đơn giản. Đồng nghiệp thì chỉ phát kẹo tượng trưng.
Về chuyện , cũng bận tâm. Dù thì cưới cũng cô gái yêu, thế nào cũng . Vợ , Tề Tiểu Quyên, tuy vui, nhưng ai bảo bố cô tham lam, nhận nhiều sính lễ như ?
Sau khi sính lễ mang về nhà cô , trai cô liền kết hôn. Còn của hồi môn cô mang về chỉ một cái rương cũ, tất cả những món đồ lớn đều còn món nào! Thái độ của đối với Tề Tiểu Quyên đổi lớn, lẽ cũng vì nguyên nhân , từ đó về mới đủ cách khó cô .
Anh ghét bỏ Tề Tiểu Quyên. Dù thì sính lễ đó là do tự nguyện. Nếu , cũng sẽ cưới Tề Tiểu Quyên. Giờ cả hai ràng buộc với , cuộc sống cũng chỉ thể tiếp tục như .
“ , Hoài Duy. Chị dâu trông thế nào? Anh chị kết hôn con ? Có con thì cho chơi với mấy đứa nhóc nhà em!”
Hứa Thiến thật sự còn gì để với Tô Hoài Duy, nên để tránh sự ngượng ngùng, cô tìm một chủ đề khác.
“Chưa !”
Tô Hoài Duy quả nhiên là "kẻ kết thúc chủ đề". Một câu “ ” khiến Hứa Thiến gì. Thế là hai dứt khoát im lặng, cứ thế im lặng về phía . May mà lúc họ gần đến nơi, nếu thì sẽ ngượng ngùng đến mức nào!
Hứa Thiến nhanh hơn hai bước, rẽ qua một khúc cua, ngẩng đầu lên thì thấy mấy đứa con ngỗ nghịch của .
Chúng đang cưỡi cổ bố Hứa Dân Quốc, vui vẻ, hô "phi ngựa".
Sát, đây là coi bố cô là ngựa để cưỡi ?
“Ông nội, phi, phi!”
“Chúng chạy nhanh lên, chạy nhanh lên!”
“Không chạy, chạy nữa! Ông nội chạy nổi nữa . Tam Oa ngoan, lát nữa con đến, ông nội sẽ đưa con mua đồ chơi, mua kẹo ăn!”
Hứa Dân Quốc lớn tuổi, phiên cõng mấy đứa trẻ chạy một lúc là mệt thở .