Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 416

Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:37:38
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào ngày mười ba tháng Chạp, Hứa Thiến vốn dĩ vẫn đang dọn đồ trong phòng, bất ngờ thấy một giọng quen thuộc, giọng mang theo chút cợt nhả.

“Này, em gái, lâu gặp, em trở nên chăm chỉ ?”

“Oa, là !”

“Cậu ơi, ơi!”

“Cậu, con nhớ lắm!”

“Cậu đến !”

Bốn đứa trẻ đang bậu cửa, đầu thấy Hứa Thận, liền hưng phấn nhảy nhót chạy đến.

Hứa Thận cũng vui vẻ ôm các cháu lên xoay tròn.

Mấy đứa trẻ nhớ nhiều, ôm chặt lấy chân buông, quấn lấy chơi một lúc lâu.

Cuối cùng tiếng quát của , chúng mới ngoan ngoãn xuống, quấn lấy nữa.

“Anh hai, đột nhiên đến ?”

Hứa Thiến ngạc nhiên sự xuất hiện của Hứa Thận. Cô rõ ràng là hai ngày nữa mới chuẩn về, trai cô đến lúc ? Chắc ở nhà xảy chuyện gì chứ?

“Cái con bé ngốc , em em đưa các con về cùng, thế thì yên tâm ?

Anh bàn bạc với bố một chút, xin nghỉ phép mấy ngày, đến đây đón em.

Để em một đưa các con về, cả và bố đều yên tâm. Nhỡ dọc đường lạc mất một, hai đứa, em c.h.ế.t mất!”

Lời Hứa Thận sai. Hứa Thiến một đưa bốn đứa trẻ tàu hỏa, thật sự nguy hiểm.

Bọn trẻ đều hiếu động, lỡ như lên tàu mà kẻ bắt thì ?

Hứa Thiến dù cũng chỉ một , nếu các con vệ sinh, cô một thật sự thể trông nom hết .

Hứa Thận nghĩ , vẫn quyết định tự đến, đón em gái về. Dọc đường ở đó, dù kẻ thì chắc cũng dám gì.

Thật Hứa Thiến rõ điều . Ban đầu cô định là khi các con lên tàu, sẽ luôn để chúng trong tầm mắt của .

Nếu bọn trẻ vệ sinh, cô sẽ dắt chúng cùng. Chỉ cần buông tay bọn trẻ ,

Vân Mộng Hạ Vũ

chắc là sẽ . Bọn trẻ nhà cô vẫn thông minh, chạy lung tung. Đỗ Khiêm cũng sẽ trông em.

“Anh hai, đừng coi thường em!”

Hứa Thiến bĩu môi lầm bầm một câu, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Có trai cùng chăm sóc bọn trẻ,

cô đương nhiên sẽ đỡ vất vả hơn. Ít nhất khi mệt mỏi ban đêm, thể chợp mắt một chút.

Nếu , cô thật sự dám chớp mắt, sợ chỉ một giây chú ý, các con bế mất.

“Con bé !”

Hứa Thận nở nụ tươi, giơ tay xoa mạnh lên đầu Hứa Thiến, tóc cô rối bù.

Hứa Thiến trợn mắt giận dỗi, Hứa Thận thấy mới ngượng ngùng thu tay về.

“Em gái nhỏ, mau nấu cho một bát mì . Anh tàu cả ngày , còn kịp ăn một miếng đồ ăn nóng hổi nào, sắp c.h.ế.t đói đây!”

“Được , chờ em một chút.”

Hứa Thiến đ.á.n.h tay trai khỏi đầu , đó lườm một cái.

Rồi cô dậy vườn rau, ở mảnh đất cạnh nhà, hái một ít rau xanh bếp nấu ăn.

Trong nhà còn trứng gà và thịt khô. Hứa Thiến cắt một ít thịt khô và lạp xưởng xào lên, dùng thịt xào đó nấu một bát mì sợi to. Trên bát mì còn hai quả trứng rán.

“Anh hai, ăn nhanh !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-416.html.]

“Đồ trong nhà em dọn hết , cũng gì ngon để nấu cho . Mấy hôm em phơi hai con gà khô, hai con vịt khô. Chờ về đến thành phố em nấu cho ăn.”

Hứa Thiến nấu ăn nhanh, đến nửa tiếng, một bát mì sợi nóng hổi lò.

Nấu mì xong, Hứa Thiến vội vàng gọi trai về. Chỉ trong lúc nấu ăn,

mấy đứa nhỏ trong nhà quấn lấy chơi đùa. Giờ đang chơi vui.

“Húp!”

“Ưm, em gái nhỏ, một năm gặp tay nghề của em hơn . Mì sợi em nấu vẫn ngon nhất.

Mì sợi ở nhà ăn trong xưởng dai bằng, nước canh loãng toẹt ngấm hết sợi mì, chẳng còn gì thú vị.”

Hứa Thận húp hai ngụm mì, gắp một miếng trứng rán lên, trêu chọc đám trẻ đang xếp hàng bậu cửa.

“Nào, Tam Oa, trứng rán đây!”

“Cậu!”

Tam Oa mắt sáng rỡ, cái m.ô.n.g nhỏ bậu cửa dịch một chút, định chạy qua ăn trứng.

Hứa Thiến trừng mắt một cái, Tam Oa lập tức ngoan ngoãn. Vừa húp nước bọt trong miệng, hì hì trốn lưng các .

“Con cần!”

“Tiểu Khiêm, Đại Oa, Nhị Oa, các con ăn trứng gà ? Mẹ các con rán trứng ngon lắm đấy.”

“Không , bụng chúng con đói. Cậu mau ăn , ăn xong chúng cùng ngoài chơi!”

Ba đứa trẻ lanh lợi . Vừa em Tam Oa ăn trứng trong bát còn trừng mắt. Bọn nó mà dám ăn, e rằng cái m.ô.n.g nhỏ sẽ đau mất!

“Con bé , em quản bọn trẻ nghiêm quá đấy. Em xem mấy đứa cháu ngoan thế cơ mà!

Một quả trứng gà thôi mà, cần như ?”

Hứa Thận cũng thấy ánh mắt của em gái, bất lực. Đành tự ăn hết trứng gà, đó húp sạch bát mì sợi.

“Anh hai, con, hiểu ?”

“Cái gì mà con nên hiểu? Lúc chẳng nuôi em khôn lớn, giống như con gái ruột của !”

Hứa Thận lời trong lòng liền vui. Năm xưa lúc còn nhỏ, bố kiếm tiền.

Lúc đó em gái nhỏ ai trông, chẳng nuôi nấng, chăm sóc từng tí một , còn những lời đó?

Hứa Thiến thầm lườm nguýt. Chính vì chăm sóc trẻ con, dạy trẻ con,

cho nên mới chứ!

“Anh hai, vẻ bề , bố em, hỏi bố ruột của em đồng ý ?”

Cái tên trai hỗn xược , bố cô. Vậy bố của cô là gì? Con trai và ngang hàng, còn giành bố với .

“Khụ khụ!”

“Nói sai, sai . Anh chỉ ví dụ thôi, nhưng em thực sự là do nuôi nấng mà?”

“Ừ, đúng. Vậy thì em nên gọi là bố!”

“Bố!”

Hứa Thiến gật đầu, bình tĩnh gọi một tiếng bố. Về điểm ngại ngùng.

bố cô cũng ở đây, còn trai cô xong sẽ nghĩ gì, cô thì .

 

 

Loading...