Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch - Chương 411
Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:37:33
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối tượng giới thiệu là Lữ Phương Mai, cô em họ của vợ vị lãnh đạo cũ của Hứa Thận. Cô cũng là công nhân, và là phát thanh viên trong xưởng. Ngày nào Hứa Thận cũng giọng cô .
Lữ Phương Mai ngoại hình hề thua kém Khương U Lan, quan trọng hơn là cô gái vẫn luôn thầm thích .
Vốn dĩ cô nhờ rể, tức là vị lãnh đạo cũ của Hứa Thận, mai cho .
Không ngờ Hứa Thận đột ngột thông báo đối tượng, mà đối phương là một sinh viên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đến đây thì chuyện mai mối đương nhiên thành, cô gái từng buồn bã một thời gian dài.
ngờ đến hai năm , chuyện bước ngoặt. Sau khi đại học, Khương U Lan bám víu chỗ dựa hơn, coi thường Hứa Thận ở một nơi nhỏ bé.
Hai chia tay, điều khiến vị lãnh đạo cũ của Hứa Thận vui, đêm đó còn uống thêm ba ly rượu.
Ông liền sang giới thiệu em họ của vợ cho Hứa Thận. Hai quen nửa năm đến hôn nhân.
Tiếp theo là chuyện cưới hỏi. Ngày cưới định, lễ vật cũng trao đầy đủ.
Số tiền là do bố ruột thịt của Hứa Thận đưa. Trong thư, Hứa Thận bố cho hai nghìn đồng để cưới vợ.
Tiền sính lễ là 666 đồng, cộng thêm một chiếc xe đạp và một chiếc đồng hồ. Những thứ khác thì theo nghi thức thông thường.
Nhà gái cũng cho hồi môn ít, gồm một chiếc máy may, một bộ bàn ghế và 300 đồng tiền lót hòm.
Xe đạp và đồng hồ họ đều lấy, bảo con gái mang về hết. Hai bên chuyện vui vẻ, hòa thuận.
Nếu so sánh nhà họ Khương và nhà họ Lữ, thì quả thực là hai thái cực khác . Trước đây, khi Hứa Thận đến nhà họ Khương,
nhà họ Khương chỉ vòi vĩnh thêm đồ. Hai còn chuẩn cưới xin, mà họ đưa một đống yêu cầu về sính lễ.
Trong khi đó, của hồi môn của Khương U Lan chẳng gì đáng giá, thứ duy nhất thể tự hào là cô là sinh viên.
Lúc đó Hứa Thận nghĩ rằng, cả hai vợ chồng đều thể kiếm tiền, cho nhiều một chút cũng .
Anh thiếu chút tiền , nhưng kết quả là hôn sự thành.
Nói Hứa Thận thiệt thòi thì quả thật là thiệt thòi lớn. Lấy chuyện bên Khương U Lan mà !
Trước đó mua đồng hồ, mua quần áo, còn tặng nhiều quà cho cô , tất cả đều tan thành mây khói.
Hứa Thận cũng đòi . Chuyện cứ thế trôi , may mà tiền sính lễ vẫn đưa.
Nếu Hứa Thận còn thiệt thòi nhiều hơn. Dù tiền lương cao, nhưng đó cũng là tiền vất vả chắt chiu mà .
" là con ruột, bố cô cũng chịu chi thật, hai nghìn đồng lấy là lấy."
Hứa Thiến nội dung trong thư khỏi mỉm .
Bố cô lấy hai nghìn đồng để lo chuyện cưới hỏi, tiền hề nhỏ, cũng ít hơn tiền từng cho cô.
Chỉ là, trai cô kết hôn xong, tài sản còn của bố cô e rằng chỉ đủ để lo cho em trai cùng m.á.u mủ .
Điều thể !
Cứ như chẳng là lòng phụ nữ Từ Nhã Cầm ? Cô cho bà khó chịu mới .
"Xem Tết năm nay thể ở nhà ăn Tết. Mình đưa các con về nhà đẻ ăn Tết mới !"
"Bố , con gái bố sinh cho bố nhiều cháu ngoại như , mỗi đứa lấy chút tiền lì xì, mua mấy món đồ chơi thì quá đáng ?
Từ Nhã Cầm, bà là bà ngoại danh nghĩa, hầu hạ mấy đứa cháu ngoại một chút quá đáng ? Chắc là quá đáng ."
Hứa Thiến lẩm bẩm hai câu, trong lòng quyết định.
Đã nhiều năm như cô về, cũng đến lúc đưa các con về thăm nhà.
Nếu thì bố cô còn cô là ai mất.
Con gái vẫn cần thường xuyên về thăm nhà mới thiết. Vừa Từ Lị ở, trai cô cũng ở nhà, nhà phòng trống cho con cô ở.
Cô về nhà đẻ ở cũng chật chội.
Thật ban đầu Hứa Thiến định về Tết năm nay, cô còn định đợi Chu Văn Quân trở về, cả nhà ăn Tết xong sang năm mới dự đám cưới trai.
giờ thái độ của cô đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-411.html.]
Tại nhất định đợi sang năm mới về? Có khác gì , cô về Tết năm nay cũng thế ?
Về Tết năm nay, cho mấy đứa nhỏ quấn lấy bố cô, tha hồ tiêu tiền của ông .
Tóm là thể để hai con lợi.
Bố cô chắc cũng nhớ cô đây!
Về phần Chu Văn Quân thì đơn giản hơn, bảo xuống xe ở tỉnh đến thẳng nhà bố vợ, nhà họ Chu bên thì tạm thời về, ăn Tết xong sẽ thẳng từ đây luôn.
Chỉ là năm nay e rằng gặp bà cụ Chu và . cũng , dù năm nào cũng về nhà, thiếu một hai năm thì cũng gì đáng ngại.
"Các con yêu, một thời gian nữa đưa các con về nhà ông ngoại chơi nhé, chúng cùng thành phố chơi."
Buổi tối, lúc cả nhà ăn cơm, Hứa Thiến quyết định của với mấy đứa trẻ.
"Mẹ ơi, là nhà ông ngoại ở thành phố hả?"
Đỗ Khiêm tò mò hỏi, đối với thành phố còn xa lạ, tuy từng lang thang bên ngoài, nhưng cụ thể là những thì rõ.
Lúc còn quá nhỏ, đường.
" , là thành phố, là nhà đẻ của ."
"Mẹ ơi, ông ngoại ở ? Thành phố ở chỗ nào, con bao giờ gặp ông ngoại?"
"Con cũng gặp ông ngoại!"
"Ông ngoại giống ông nội ? Râu dài như thế, còn lấy râu chọc con."
Mấy đứa trẻ từ khi sinh bao giờ gặp Hứa Dân Quốc, ấn tượng về ông chỉ là một như , còn thì hình ảnh gì.
"Ừm, các con còn nhớ ? Ông ngoại trông giống , chỉ là trbố cô hơn một chút, ông cũng râu nhưng ngắn hơn râu của ông nội các con."
"Oa, giống ạ! Mẹ ơi con nhớ , bao giờ đến nhà chơi?"
"Năm nay các con kết hôn, sẽ đến , nhưng chúng thể về nhà ông ngoại thăm , đến lúc đó bảo ông ngoại mua đồ chơi cho các con."
"Đồ chơi ạ, ông ngoại sẽ mua cho chúng con thật ? Con một quả bóng cao su mới, quả ở nhà cũ ."
Đại Oa lập tức chớp chớp mắt, hớn hở .
"Con bi ve mới!"
Nhị Oa cũng cất giọng non nớt la lên.
"Con ếch sắt, bạn trong lớp con chơi, lắm ạ."
Tam Oa hờn dỗi, cái má phúng phính phồng lên.
"Cái đó, con cái vòng sắt, đây bạn trong lớp con từng chơi, lắm ạ."
Tiểu Đỗ Khiêm gãi gãi đầu, bẽn lẽn, món đồ .
Bốn đứa trẻ đứa một câu, ríu rít kể tên những món đồ chơi , háo hức chờ ngày cùng đến thành phố, chờ gặp và ông ngoại.
Hứa Thiến giở lịch , còn một tháng nữa là đến Tết, cô sắp xếp nhà cửa.
Đợi đến ngày rằm tháng Chạp thì lên đường, đến nơi chắc cũng mười bảy, mười tám. Như vẫn còn thể ở một thời gian, còn thể trạm phế liệu dạo chơi.
Sau khi quyết định, Hứa Thiến lập tức gửi điện báo cho Chu Văn Quân, cho quyết định của cô.
Đồng thời thông báo cho rằng, một thời gian nữa khi từ vùng cấm trở về, thì đến thẳng thành phố, cần về quê nữa.
Bên Chu Văn Quân cần gửi điện báo thông báo, bên bố và trai cô, Hứa Thiến cũng gửi điện báo thông báo.
Nói cho họ cô đưa các con về, bảo họ chuẩn đón , nếu một cô mang theo bốn đứa trẻ lên xuống xe sẽ phiền phức.
Ngoài , bên bà cụ Chu cũng một tiếng, khi cô thì còn nhờ ông cụ Chu đến trông nhà một chút.
Nếu trong nhà ai ở, ban đêm bao nhiêu đến thăm.
Trộm cắp trong thời đại cũng ít, cách nào, ăn đủ no mặc đủ ấm, chỗ kiếm tiền, chẳng chỉ thể kẻ trộm đến cướp của nghèo để giúp nghèo ?