Khi tiếng chuông học của trường vang lên, Hứa Thiến ôm giáo trình khỏi văn phòng. Một cơn gió lạnh mang theo mưa thổi qua, Hứa Thiến khỏi rùng một chút. Thời tiết ngày càng trở lạnh, quần áo mùa đông trong nhà cũng cần mang , đặc biệt là quần áo của bọn trẻ. Bốn đứa trẻ lớn nhanh như thổi, may mà quần áo năm ngoái rộng, nếu năm nay chắc chắn mặc .
mà, quần áo bông thì vẫn là mặc đồ mới mới ấm, quần áo cũ thì còn giữ ấm nữa. Hứa Thiến mua cho mỗi đứa một bộ quần áo bông mới, tự đan áo len cho mỗi đứa một chiếc. Quần áo của cô và Chu Văn Quân còn hai bộ, nên năm nay hai vợ chồng cần nữa, chỉ cần quần áo cho bọn trẻ là đủ .
Bà Chu và ông Chu năm ngoái mua áo bông , năm nay chỉ cần mang một cái giò heo lớn qua là . Còn về bố rẻ tiền của cô, vẫn nên đan cho ông một chiếc áo len , xét vì năm nay ông chọc giận cô. Năm ngoái vốn định đan cho ông một chiếc. lão hồ đồ đó thư trách mắng cô, tham gia hôn lễ của Từ Lị. Hứa Thiến tức giận, tự nhiên cũng ý định đan cho ông nữa. Sợi kim ban đầu bắt đầu, cô tháo , bắt đầu , đan cho Chu Văn Quân một chiếc.
Hôm nay bố rẻ tiền dường như cô tức giận, chắc là . Cho nên vẫn nên đan cho ông một chiếc áo len .
Tận dụng thời gian nghỉ ngơi và buổi tối bận, Hứa Thiến nhanh đan xong năm chiếc áo len. Áo len của bọn trẻ, Hứa Thiến còn đan một hình chú ch.ó nhỏ màu đỏ.
Đan xong áo len, sợi len màu xám còn thừa một ít, đan một chiếc áo thì đủ. Nghĩ đến Chu Văn Quân dường như khăn quàng cổ nào mới, mà chỉ dùng cái cũ. Thế nên cô dùng sợi len còn từ việc đan áo cho con, gộp với , đan cho Chu Văn Quân một chiếc khăn quàng cổ hoa văn mới. Ừm, khăn quàng cổ nam hoa văn kỳ lạ, nhưng Chu Văn Quân chắc cũng sẽ chê .
“Mẹ ơi, con ngứa tai.”
Nhị Oa xoa xoa tai nhỏ của , bổ nhào lòng Hứa Thiến. Tai ngứa còn đau thật là khó chịu. Đại Oa thoáng qua tai em, lập tức kinh ngạc : “Tam , tai em đỏ quá!”
“Đến đây, xem nào.”
Hứa Thiến bẻ tai Nhị Oa xem, quả nhiên đỏ bừng. Đây là dấu hiệu của việc lạnh nứt da ! Cô nhớ rõ trong gian của chuẩn kem chống nẻ, xem nhanh chóng lấy dùng cho bọn trẻ.
“Tai con ngứa, hí hí ^_^.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-407.html.]
Tam Oa cũng nhéo nhéo tai , vẻ mặt đắc ý, chọc cho Nhị Oa trợn mắt giận dữ. Thằng út thật phiền phức, tai nó thì ghê gớm lắm , tai nó cũng sẽ thôi.
“Mẹ ơi, con ngứa răng.”
Đỗ Khiêm mấy đứa em đùa giỡn, đưa tay sờ răng cửa của . Chỗ đó ngứa và lung lay, chắc lâu nữa rụng một chiếc. Lần chiếc răng rụng của , cất một cái lọ thủy tinh, là đáng kỷ niệm, giữ . Vị trí đó răng mới mọc , sún nữa, chỉ tiếc là chiếc răng đó mọc xong, chiếc khác sắp rụng. Buồn quá, đau lòng quá!
Đỗ Khiêm thần sắc chút buồn bã, Hứa Thiến ôm khuôn mặt nhỏ của , cẩn thận kiểm tra răng của , khỏi bật . “Nha, cả nhà sắp rụng răng . Lần ngàn vạn đừng c.ắ.n , nhỡ c.ắ.n một cái chiếc răng nhỏ của con giữ nữa.”
Hứa Thiến trêu chọc con , Tiểu Đỗ Khiêm thì khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngượng ngùng ảo não. Rõ ràng chính là như , thường xuyên thích xem náo nhiệt, còn mấy chuyện gì, lúc thành trò vui cho .
“Ha ha, trai sắp thành sún răng !”
Tam Oa nhảy nhót la hét. Tiểu Đỗ Khiêm tức giận, vỗ một cái m.ô.n.g em. “Thằng em thối, còn , em chẳng cũng sẽ rụng răng, đến lúc đó sẽ em.”
“Không răng , thành sún răng!”
Tam Oa lập tức hoảng sợ, lấy tay nhỏ che miệng, dường như cứ thế răng của bé sẽ rụng, sẽ biến thành thằng sún răng chuyện lọt gió. Bọn trẻ đùa giỡn hồi lâu, Hứa Thiến dỗ chúng ngủ xong, thời gian chỉ 9 giờ rưỡi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ đến tai Nhị Oa lạnh, xem vẫn cần đội một chiếc mũ. Mũ năm ngoái nhỏ, thể che phần , nhưng tai thì che . Hứa Thiến lập tức quyết định dùng sợi len đan cho mỗi đứa một chiếc mũ, tránh cho chúng cảm. Hai ngày nay là đầu mùa đông, nếu giữ ấm , đến khi trời lạnh hơn bọn trẻ sẽ cảm ngay. Cũng may chăn bông nhà Hứa Thiến đều lớn, mấy đứa trẻ thể lăn lộn thoải mái bên trong. Nếu là chăn nhỏ hơn, sợ là mấy đứa trẻ đều sẽ cảm. Ban đêm lật chăn, hoặc chăn giật , một đêm qua , bất kể là ai cũng sẽ ốm.
Mấy đứa trẻ nhà Hứa Thiến, tư thế ngủ thể diễn tả bằng lời, ngang dọc thật là kỳ lạ. Rõ ràng bốn đứa trẻ đều theo hàng, thứ tự gần để ngủ, nhưng sáng hôm , Tam Oa lăn đến chân , Nhị Oa úp sấp Tiểu Đỗ Khiêm. Đại Oa thì lăn đến một góc, một đôi chân nhỏ còn đạp mặt Tam Oa, đúng là hiện trường tai nạn.