Thầy giáo phòng bên cạnh với Hứa Thiến. Thật ngờ, cô giáo trẻ Hứa Thiến kinh nghiệm dạy trẻ như , còn hơn cả ông dạy ba năm.
Sau Đường Thọ, một cô bé buộc tóc hai b.í.m lên bục giảng, giọng trong trẻo giới thiệu bản .
“Chào cô giáo, chào các bạn. Em tên là Vu Tiểu Yến, năm nay mười một tuổi, lớn lên em bác sĩ!”
Cô bé Vu Tiểu Yến cũng là một sợ hãi, bục giảng chuyện tự tin và hào sảng. Hứa Thiến ấn tượng về cô bé. cô bé, mấy đứa trẻ tiếp theo vẻ nhút nhát hơn, tuy đến mức run rẩy khi . giọng của chúng nhỏ như tiếng mèo kêu. Hứa Thiến gần bục giảng mới thấy chúng gì. Cô khó chúng, ngược còn là đầu tiên vỗ tay, cổ vũ và động viên để tăng sự tự tin cho chúng. Trẻ em nông thôn phần lớn đều thiếu tự tin, Hứa Thiến hy vọng lớp cô phụ trách sẽ sự đổi lớn.
Sau khi tất cả bọn trẻ giới thiệu xong, Hứa Thiến chọn ba đứa trẻ giọng to và dũng cảm lớp trưởng, và chọn thêm một vài đứa trẻ khác vẻ nhanh nhẹn cán bộ lớp.
“Hiện tại còn quen và quen thuộc với , đây là đầu tiên chúng chọn cán bộ lớp.”
“Tạm thời chúng sẽ chọn những bạn . Sau , mỗi tháng chúng sẽ chọn cán bộ lớp một .”
“Lần khi chọn cán bộ lớp, cô tin rằng quen thuộc với hơn, chúng sẽ một cuộc cạnh tranh. Tất cả các bạn học sinh cán bộ lớp đều thể tham gia. Cô hy vọng sẽ nhiều bạn học sinh hơn nữa mạnh dạn thể hiện bản , tham gia việc xây dựng lớp học của chúng .”
“Tốt , tiết học chúng dừng ở đây. Tiếp theo là phát sách mới. Lớp trưởng, em hãy dẫn vài bạn nam cùng cô đến văn phòng để lấy sách mới về cho các bạn.”
“Vâng, thưa cô.”
Lớp trưởng của lớp là Đường Thọ. Hứa Thiến thành tích học tập của bé thế nào, nhưng giọng to vang dội và dũng cảm. Cô ấn tượng về , nên chỉ định lớp trưởng.
“Tan học!”
Hứa Thiến vẫy tay cho các con tan học, đó dẫn vài bạn nam trong lớp lấy sách. Sách giáo khoa ở thời đại nhiều, sách cũng quý giá. Việc đầu tiên bọn trẻ khi nhận sách là bọc bìa sách sự hướng dẫn của cô giáo.
Trong khi Hứa Thiến đang cùng học sinh bọc bìa sách, học sinh lớp 1 Tiểu Đỗ Khiêm cũng lớp trưởng và cũng đang cùng thầy giáo bọc bìa sách. Giáo viên chủ nhiệm của là Thẩm Tình, gặp Tiểu Đỗ Khiêm vài đây, thông minh và hiện đang học chương trình lớp 3 cùng với là cô Hứa. Vì Thẩm Tình giao chức lớp trưởng cho bé. Mặc dù đây cũng coi là một kiểu cửa ! với thành tích của Tiểu Đỗ Khiêm, ở khối học sinh lớp 1 , lớp trưởng thật sự là quá dễ dàng. Dù Hứa Thiến bắt đầu dạy bé từ hai năm , những đứa trẻ chỉ chơi bời trong làng thể so sánh .
Khi cả Tiểu Đỗ Khiêm học, Hứa Thiến , ba em sinh ba ở nhà trở nên ủ rũ, gì cũng tinh thần. Chơi đùa cũng vui, ngay cả món bóng cao su mà chúng thích nhất ngày thường, bây giờ cũng thèm chơi.
“Bà ơi, cả tan học ạ?”
Đại Oa bĩu môi ngước lên hỏi.
“Đừng nóng vội, sắp .”
“Bà ơi, bà cả tan học ?”
Nhị Oa ngưỡng cửa, gục đầu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-387.html.]
“Ở xa quá, bà !”
“Bà ơi, chúng tìm cả !”
Tam Oa nhảy xuống từ ngưỡng cửa, kéo tay bà Chu, kéo bà ngoài.
“Anh cả con đang học mà. Cô giáo nghiêm khắc lắm, con tìm sẽ ảnh hưởng đến việc học của . Tam Oa ngoan, chơi với bà ở nhà nhé? Một lát nữa buổi trưa con sẽ về.”
Không chơi cùng, ba đứa trẻ đều cực kỳ thích nghi, chỉ trong một buổi sáng, chúng hỏi bao nhiêu . Bà Chu một tay cầm kim chỉ khâu đế giày, miệng thì ngừng dỗ dành các cháu trai, trả lời hết các câu hỏi của chúng mà thấy phiền.
“Bà ơi, cháu học, sách cùng với cả.” Đại Oa nghĩ một lúc thêm.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bà ơi, cháu cũng đến trường chơi, nhưng cháu học ạ?”
Nhị Oa cũng theo, nhưng bé sách, chỉ chơi với cả.
Nhị Oa sách, thì Tam Oa càng . Cậu bé đưa tay ôm lưng bà Chu, miệng thì lải nhải nũng. “Bà ơi, bà đưa chúng cháu đến trường tìm cả chơi ? Chúng cháu chỉ chơi với cả khi tan học thôi. Bà đưa chúng cháu nhé? Bà đưa chúng cháu nhé!”
Bà Chu chịu nổi mấy đứa cháu trai nũng như , suýt chút nữa đưa chúng đến trường, may mà lý trí kéo bà .
“Không , trường học là nơi để học, nơi để chơi. Tam Oa ngoan, chúng ở nhà đợi, một lát nữa và con sẽ về.”
“Bà ơi, ‘một lát nữa’ là bao lâu ạ?”
Tam Oa cam lòng kéo góc áo bà Chu.
“Bà ơi, trường học nhiều bạn nhỏ ạ? Cháu thấy nhiều chị trong làng đều học. Khi nào chúng cháu thể học ạ?”
Đại Oa thấy cũng hỏi thêm một câu. so với sự quấy rầy, nũng của Tam Oa, Đại Oa rõ ràng lý trí hơn nhiều. Cậu bé thông minh học ít kiến thức trong sách vở, bây giờ khi nào thể học, khi nào thể học thêm nhiều kiến thức hơn. Chơi bời cả ngày với hai đứa em hiểu gì thật ý nghĩa chút nào, vẫn là những bài toán dạy ý nghĩa hơn. Mỗi thêm một bài toán, cảm thấy vui vẻ, một niềm vui mà chơi bời thể mang . Cậu sớm đến trường, nhưng cứ chê còn nhỏ nên cho .
“Khi nào các con lớn bằng con, các con tự nhiên sẽ cho các con đến trường. Lúc đó, cho dù các con , cũng !”
“A, lớn bằng cả, thế thì còn lâu lắm ạ. Không thể học sớm hơn ạ?”
Đại Oa chút ủ rũ. Mặc dù sớm câu trả lời , nhưng vẫn nhịn hỏi một nữa, vẫn nhịn bà lặp .
“Nhanh thôi, nhanh thôi!”
Bà Chu hiền từ và nhân hậu, giống với hình ảnh bà cãi lộn với khác trong làng.