Vương Mai vẻ như đ·ánh thảm, nhưng thực chỉ là vết thương ngoài da, Hướng Cận thật sự đ·ánh cô đến mức chuyện gì nghiêm trọng, nếu cũng sẽ gặp rắc rối.
"Còn ch·ết trân đấy gì, mau xem con!" Hướng Cận đ·ánh Vương Mai xong, lúc mới nhớ đứa con vẫn đang ở trong phòng, liền gào lên giận dữ.
"Huhu..."
Vương Mai mặt mũi sưng bầm, cô lồm cồm bò dậy, trong tiếng gào thét của Hướng Cận.
Lúc , cô mới vội vàng chạy xem đứa trẻ giường, nhưng cảnh tượng mắt khiến cô hồn xiêu phách lạc.
Đứa bé đáng thương giường, mặt mày tím tái, cơ thể lạnh ngắt, mũi ngừng thở từ lúc nào .
"Đại Nữu, Đại Nữu!"
" Đại Nữu, con tỉnh ! Đại Nữu của , con tỉnh !"
"A! Đại Nữu!"
Vương Mai sờ cơ thể lạnh lẽo của con, lập tức suy sụp, ngã quỵ xuống đất thét.
Mặc dù cô thích đứa bé , hàng ngày cũng chăm sóc tận tình, nhưng cô bao giờ nghĩ nó sẽ c·hết. Dù thì nó cũng là con cô, do cô mang nặng đẻ đau suốt mười tháng.
Đứa bé đột nhiên như thế, Vương Mai thể chấp nhận , hai tay cô ôm lấy t.h.i t.h.ể con mà run rẩy.
"Cái gì, Đại Nữu!"
Tiếng t.h.ả.m thiết của Vương Mai cũng Hướng Cận chạy . Nhìn thấy t.h.i t.h.ể đứa trẻ trong lòng vợ, lảo đảo ngã xuống đất.
"Không, thể nào, Đại Nữu c·hết !"
Hướng Cận ngây một lúc lâu, cơ thể nhỏ bé của đứa con mà đờ đẫn. Lúc , cơn giận trong lòng mới bùng phát.
Hướng Cận nghiến răng, siết chặt nắm đấm, ánh mắt hằn học Vương Mai, như xé xác cô .
"Vương Mai, cái đồ tiện nhân, tất cả là tại cô! Một như cô ở nhà chăm sóc con. Cô ngoài chạy loạn cái gì? Đại Nữu mất là tại cô, ông đ·ánh c·hết cái đồ tiện nhân nhà cô!"
"Hướng Cận cái tên khốn nạn, đồ súc sinh vô lương tâm, Đại Nữu mất là tại ? Lúc đó nếu và con tiện nhân Liễu Như Tuyết mập mờ, theo dõi hai , để lỡ mất việc cứu con ? Tất cả là tại !"
Hai vợ chồng vì chuyện con cái mà cãi trong phòng.
Lần còn dữ dội hơn lúc cãi ngoài sân.
Vương Mai như phát điên, lao đ·ánh Hướng Cận. Mặc dù là phụ nữ, sức lực bằng Hướng Cận, nhưng khi cô liều mạng, Hướng Cận cũng thể chống đỡ nổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng hai mắng đ·ánh vang trời. Một lúc lâu , cả hai đều thương tích đầy , m.á.u me be bét.
Lúc , những thanh niên trí thức khác trong khu mới chạy đến can ngăn, đưa cả hai đến trạm xá thị trấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-335.html.]
Hứa Thiến tin , lập tức sốc. khi cô đến nơi thì muộn, hai vợ chồng Vương Mai đều đưa bệnh viện.
Tuy nhiên, cô vẫn Thẩm Tình, một thanh niên trí thức cùng khu, kể chi tiết sự việc.
Sự việc là Vương Mai nghi ngờ Hướng Cận và Liễu Như Tuyết gian tình, nên theo dõi họ, bỏ đứa con mới mấy tháng tuổi ở nhà.
Nếu đứa trẻ bình thường, việc tuy nguy hiểm nhưng lẽ đến nỗi xảy chuyện lớn. Dù thì đứa bé ba, bốn tháng tuổi bò, giường thì cùng lắm là .
bé Đại Nữu nhà Vương Mai thì khác. Đây là một đứa trẻ sinh non, chức năng tim phổi phát triển , thường xuyên ốm vặt.
Vương Mai bỏ một đứa trẻ như ở nhà một , còn ngoài cả ngày. Khi cô trở về, đứa trẻ thoi thóp.
Hai vợ chồng cãi , đ·ánh sứt đầu mẻ trán cũng là vì chuyện .
Nói cũng , Hướng Cận cũng . Khi trở về, đứa trẻ rõ ràng còn thở, nếu đưa bệnh viện thì lẽ còn cứu .
quá vô tâm, để ý đến điều đó, còn cãi với Vương Mai cả buổi. Đến lúc họ cãi xong thì đứa trẻ tắt thở.
"Đứa bé đó mới là đáng thương nhất."
Hứa Thiến Thẩm Tình kể xong, khỏi thở dài. Hai vợ chồng Vương Mai và Hướng Cận thật sự xứng cha . Đại Nữu c·hết, cả hai đều trách nhiệm. Chỉ tội cho đứa bé, kịp lớn lên để thế giới thì .
Hứa Thiến cảm thấy lạ, tại chuyện trở nên như thế ? Con quả là một sinh vật kỳ lạ.
Trước cô thấy Vương Mai mê Hướng Cận, vì cái thai trong bụng mà nhịn đ·ánh cô, để cô mắng xối xả ở khu tập thể.
Thế mà mới bấy lâu, hai vợ chồng trở mặt thành thù, đ·ánh đến nông nỗi đó.
"Chị Hứa Thiến, kể cho chị . Nghe Vương Mai dùng kéo cắt của Hướng Cận đấy, m.á.u chảy lênh láng luôn, biến thành thái giám ."
Thẩm Tình kéo Hứa Thiến phòng, thì thầm kể một tin động trời, khiến Hứa Thiến che miệng, mắt mở to.
"Thật ! Vương Mai dám thật ? Trời ơi, cô bạo gan quá! Nếu thật sự cắt đứt thì Hướng Cận chẳng là tuyệt tự ?"
Hứa Thiến chỉ cần nghĩ thôi thấy quá kịch tính. Cô từng dám một chuyện táo bạo đến , cho tuyệt hậu.
Chắc là vì yêu mà sinh hận!
Tình yêu ngày xưa sâu đậm bao nhiêu, thì bây giờ hận thù cũng sâu đậm bấy nhiêu.
"Thì cũng là Hướng Cận đáng đời thôi. Chị Hứa Thiến ở khu tập thể nên , cái tên Hướng Cận và Liễu Như Tuyết suốt ngày, cứ như đôi tình nhân ."
"Cái cô Liễu Như Tuyết cũng thật đáng ghét. Lúc thì nhờ Hướng Cận dọn đồ, lúc nhờ vác củi, lúc thì nhờ gánh nước để tắm. Rồi Hướng Cận còn mua đồ từ huyện về cho cô , nào là dây buộc tóc, nào là đường đỏ các thứ. Anh bao giờ mua cho Vương Mai, vợ của đấy! Chị xem, giữa họ mà gian tình thì đến cũng tin."
"Hơn nữa, hai họ còn thường xuyên cùng . Mỗi Hướng Cận ngoài, một lúc Liễu Như Tuyết cũng theo. Rồi Hướng Cận về, cô cũng về. Chị Hứa Thiến tin , nếu hai họ chuyện bậy bạ thì sẽ bằng đầu ăn tường!"