Khoảng 7 giờ sáng, Hứa Thiến dậy nấu cơm, cùng mấy đứa trẻ ăn xong. Cô sai Tiểu Đỗ Khiêm nhà cũ tìm , để đưa hai tên trộm đến đồn công an.
“Nhà thằng hai, chứ?”
“Đồ đạc trong nhà mất gì ? Tối qua xảy chuyện lớn như , con nên cho bố sớm hơn chứ!”
Vợ chồng cả Chu, ông bà Chu và tin đều hoảng sợ, đến vội mà kịp ăn sáng. Thấy con Hứa Thiến đều bình an vô sự, nhà họ Chu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trong nhà mất gì cả. Đêm qua họ cạy cửa, con tiếng động, đó nấp cánh cửa nhân cơ hội gõ cho họ bất tỉnh.” Hứa Thiến trấn an.
“Trời ơi, kinh khủng quá!”
“ , nửa đêm nửa hôm mà trộm chạy nhà, may mà trời phù hộ chuyện gì xảy .”
“Ơ, đây Trương lão Nhị và Trương lão Tam ở đội bốn ? Không ngờ ngày thường trông thật thà như , lưng là trộm cắp, thảo nào ai phát hiện .”
Chu Văn Quốc mặt hai tên trộm, liền nhận ngay. Anh nhớ biểu hiện thường ngày của chúng, trong lòng khỏi cảm khái. Thật mấy em nhà họ Trương ở đội tiếng tăm vẫn khá , tuy việc hiệu quả nhưng bao giờ dùng thủ đoạn gian dối, quan trọng là họ chính nghĩa. Vụ trộm lương thực ở đội bốn năm ngoái, chính là nhờ em họ phát hiện trông kho tự trộm, nhờ đó mới bắt kẻ trộm lương thực. Chuyện lúc đó ồn ào lắm.
Thế nhưng bây giờ xem ... chuyện e là uẩn khúc?
Nhìn thấy động tác trộm đồ của chúng rõ ràng quen tay, lương thực của đội bốn rốt cuộc là ai trộm?
Chu Văn Quốc trong lòng suy đoán, liền với Hứa Thiến và . Hứa Thiến xong trực tiếp mở to mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-326.html.]
“Anh cả, chắc là thật . Hai tên khốn đúng là chuyện chừa!”
“Vậy, và chú ba cứ tìm đưa hai tên đồn công an , kể chuyện cho các đồng chí cảnh sát. Họ chuyên nghiệp hơn chúng , chắc chắn thể hỏi .” Hứa Thiến nghĩ nghĩ .
“Ai, nếu chuyện thật sự là do bọn chúng , thì cả nhà ông Tào đáng thương quá. Bị oan ức bao lâu nay, suýt nữa thì nhà tan cửa nát.” Chu lão thái thái cũng khỏi cảm khái.
Ngày đó, cảnh sát đến, Hứa Thiến cùng trong đội chạy qua đội bốn xem náo nhiệt. khi về, sắc mặt cô chút khó coi vì mụ vợ nhà họ Trương c.h.ử.i rủa.
Hai em nhà họ Trương bắt ở nhà Hứa Thiến, cũng vì cô mà chuyện trộm lương thực của chúng phanh phui. Vì thế, mụ vợ nhà họ Trương trút hết lầm lên đầu Hứa Thiến, c.h.ử.i rủa cô dữ dội. Thậm chí sáng sớm hôm , ba con nhà bà còn kéo đến nhà Hứa Thiến để mắng chửi.
“Đồ dâm phụ, đồ đàn bà thối nát! Chồng tao gì mày mà mày trả thù như thế?”
“Con đàn bà họ Hứa, đồ tiện nhân vạn giẫm đạp. Bà đây nguyền rủa cả nhà mày c.h.ế.t thây...”
“ , cả nhà mày c.h.ế.t yên, đồ đàn bà thối nát. Sao mày độc ác thế!”
“Mày hại lão Nhị, lão Tam nhà tao, cả nhà mày sẽ gặp tai ương, già trẻ lớn bé c.h.ế.t thây.”
“Con đàn bà họ Hứa, mày hại con tao, con mày cũng c.h.ế.t yểu, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t!”
“Bà đây nguyền rủa mày ai nuôi lúc về già, chồng con đều c.h.ế.t sớm! Cả nhà trời đánh, c.h.ế.t thây, ha ha ha…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Thiến vốn tính để ý đến họ, nhưng con nhà vẫn chịu bỏ qua, miệng mắng những lời khó , còn dám nguyền rủa con trai cô. Thế thì cô thể tha cho họ ?