Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-09-09 09:05:03
Lượt xem: 67

Ninh Viễn Hàng nhấc hai tay lên, trực tiếp ôm con gái lên đùi mình ngồi, sờ sờ mái tóc mềm mại của bé con: “Ba ba không có việc gì, Tại Tại không cần lo lắng.”

Hành động đột ngột của ba ba khiến bé sửng sốt.

Bà Ninh vội vàng nói: “Con bé khá là nặng, con nhanh thả con bé xuống dưới, đừng để đè nặng chân của con.”

“Không có việc gì mẹ, con cũng không yếu ớt đến mức ấy.”

Một ngữ hai ý nghĩa.

Tiểu Tại Tại không yên tâm mà ngửa đầu nhìn mặt ba ba, đột nhiên phát hiện, mình lại giống như trước, vô pháp đọc được tâm tư của ba ba.

Điều này cho thấy tâm trạng của ba ba lúc này rất ổn định.

Phía trước nói qua, Tiểu Tại Tại có thể đơn giản đọc được cảm xúc của ba ba, nhưng phải có một cái tiền đề.

Chỉ khi ba ba xúc động, bé mới nắm bắt được bất kỳ dấu hiệu cảm xúc bộc lộ nào của ba ba.

Cho nên, hồi trước Ninh Viễn Hàng thường xuyên bị con gái đọc được cảm xúc, kỳ thật là không bình thường, ngược lại không đọc được tâm tư, đối với Tiểu Tại Tại mà nói mới là thái độ bình thường.

Tâm bệnh của ba ba tốt sao?

Câu hỏi này thoáng qua trong lòng bé con , nhanh chóng biến mất khiến bé không kịp nắm bắt.

Bữa tối Ninh Viễn Hàng vẫn bị mẹ mình nhét cho một bát canh xương hầm lớn, hơn nữa nhìn tư thế kia, chỉ cần chân anh chưa khỏi ngày nào, canh xương hầm khả năng chính là món ăn đi theo anh những ngày tháng đó.

Anh cũng không kháng cự, tay nghề nấu ăn của mẹ không tồi, hầm đến canh xương cũng rất ngon.

Chỉ là anh sợ mỗi ngày mình ăn nhiều như vậy, hiện tại ngồi xe lăn lại không thể rèn luyện, chờ khi tốt lên có khả năng sẽ béo thành một con heo lớn.

Hy vọng đến lúc đó sẽ không bị vợ ghét bỏ.

“Nhìn con gái anh một cái đi.” Tô Hân Nghiên dùng cùi chỏ đẩy người chồng bên cạnh.

Ninh Viễn Hàng thuận thế quay đầu, liền thấy Tại Tại nguyên bản đang ăn cơm, bây giờ khuôn mặt nhỏ kia vùi đầu vào bát cơm còn gáy khò khè, thì ra ăn được một nửa thì lăn ra ngủ rồi.

Trong mắt xẹt qua một ý cười: “Đi theo chúng ta lăn lộn một chuyến, con bé cũng xác thật mệt mỏi.”

“Con bế em gái về phòng ngủ.”

Ninh Hàn đứng lên, thật cẩn thận mà tách mặt của em gái khỏi bát cơm, lại bế ngang bé lên, đưa về trong phòng bé.

Ngay khi Tiểu Tại Tại nằm xuống giường, liền thành thạo mà đổi một cái tư thế thoải mái, ngủ đến trời đất tối tăm, bất tỉnh nhân sự.

Còn gáy nữa.

Ninh Hàn vốn dĩ muốn đi nhìn thấy trên mặt em gái còn dính hạt cơm, dứt khoát ra cửa phòng tắm, cầm khăn lông nhúng vào nước ấm, lau khuôn mặt nhỏ cho bé, tiện thể lau cả bàn tay và bàn chân cho bé dễ ngủ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-96.html.]

Tiểu Tại Tại giống như một con heo con , bị anh trai lau đến rầm rì, lại bị chuyển như thế nào cũng không tỉnh.

Có thể thấy được thật sự tàn nhẫn.

“Mệt như vậy rồi còn nháo muốn ra cửa chơi.” Ninh Hàn lắc đầu, khóe môi lại treo nụ cười sủng nịch.

Tô Hân Nghiên cùng Ninh Viễn Hàng cũng mệt mỏi thật sự, ăn cơm xong đã bị bà Ninh đuổi về phòng nghỉ ngơi.

Giường đất của hai vợ chồng họ rất lớn, ước chừng có hai mét, là sau khi Tô Hân Nghiên về đây lại chuyên môn tìm thợ mộc trong thôn đặt làm, dù ở trên giường lăn vài vòng, không sợ rơi xuống.

Hiện tại vừa lúc, giường rộng hơn, hai vợ chồng ngủ chung nên cô không phải lo lắng về việc ban đêm vô tình va vào vết thương của chồng.

Bất quá vì để phòng ngừa vạn nhất, trước khi đi ngủ, Tô Hân Nghiên đã đặt một chiếc chăn bông cuộn giữa hai người để ngăn cách họ.

“Em định làm một cái tường thành sao?” Ninh Viễn Hàng nhìn hành động của vợ dở khóc dở cười.

“Không phải do em sợ anh bị thương sao?” Tô Hân Nghiên tặng cho chồng một cái ánh mắt xem thường.

Không biết tâm người tốt.

“Nhanh lên nằm xuống đi ngươi, em cũng mệt rồi.” Giơ tay ngáp một cái, khóe mắt xuất hiện một chút nước mắt.

Một bàn tay to vươn tới, dùng cùi ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Không quấy rầy em, đi ngủ đi.”

Trời đã rạng sáng.

Sáng sớm 6 giờ, Tô Hân Nghiên bò dậy, trước đỡ Ninh Viễn Hàng ngồi lên trên xe lăn, lại đẩy anh đi ra ngoài viện rửa mặt.

Vì để xe lăn dễ đi lại, trong nhà phàm là có cầu thang hoặc có chắn ở cửa, đều bị bà Ninh tìm tấm ván gỗ để lên cho dễ di chuyển.

Không thể không nói, quả thực ngồi xe lăn tiện lợi hơn rất nhiều..

Ngoại trừ hành động hơi chút có chút phiền phức, trên cơ bản Ninh Viễn Hàng có thể tự xử lý một ít việc.

Tỷ như rửa mặt, ăn cơm.

Rốt cuộc anh bị thương ở chân, lại không phải tay, nửa người trên cũng chưa bị liệt.

“Sao dậy sớm thế?” bà Ninh ngáp một cái, bị động tĩnh trong sân đánh thức, đứng dậy đi ra thì thấy con trai mình đang đánh răng trên xe lăn, còn con dâu thì đang nấu ăn trong nhà bếp.

“Có việc con phải đi ra ngoài một chuyến.” Ninh Viễn Hàng nói.

“Có việc gì mà gấp như, thương thế con đã tốt đâu.” Bà Ninh nhíu mày.

“Chính sự, không thể chậm trễ được.”

Nghe anh nói như vậy, bà Ninh cũng không nói gì nữa.

Loading...