Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-09-09 09:00:39
Lượt xem: 49

Chỉ này một câu, lập tức trấn áp Ninh Hiên đang giãy giụa, cậu ủ rũ, uể oải ỉu xìu mà lên tiếng: “Đúng vậy.”

“Trong một tháng là phải nộp.”

Tuy rằng nội dung chép phạt rất nhiều, nhưng nói như thế nào cũng là em trai ruột, Ninh Hàng cũng không quá tàn nhẫn, cho cậu đủ thời gian.

Ninh Hiên toàn thân đều đắm chìm trong u ám không dám hé răng.

Khả năng thấy anh ba quá đáng thương, Tiểu Tại Tại lộc cộc chạy đến trước mặt, tay nhỏ lôi nhẹ tay của cậu, nãi thanh nãi khí mà an ủi: “Anh trai đừng buồn, Tại Tại sẽ bồi anh chép mà.”

“Em làm gì?” Ninh Hiên nâng lên mắt.

Tiểu Tại Tại nghiêng đầu nghĩ , nói: “Em sẽ ở bên cạnh vẽ tranh cùng anh.”

“Cũng được.” Có em gái bồi tổng so với một mình lẻ loi mà chép phạt thì tốt hơn nhiều.

Ninh Hiên được dỗ tốt, lại khôi phục nguyên trạng, nắm tay nhỏ của em gái mang bé về nhà.

Quả nhiên, anh ba là dễ dỗ nhất.

Tiểu Tại Tại trộm cười.

Thời điểm bọn họ đến cửa nhà, vừa vặn gặp Tô Hân Nghiên đang trở về.

Nhìn thấy ghế sau của xe đạp có một cái ghế gỗ được buộc chắc chắn, bé con tò mò hỏi: “Mẹ ơi, đó là cái gì?”

“Xe lăn.” Tô Hân Nghiên xuống xe, gọi con trai lớn lại đây giúp, hai mẹ con hợp lực đem xe lăn bằng gỗ rất nặng nâng xuống dưới.

Xe lăn này chủ yếu được làm từ gỗ, cũng không giống xe lăn đời sau, không chỉ nhẹ nhàng, còn có thể tùy ý gấp, cho nên có chút trầm trọng.

Thời điểm đặt xe lăn xuống, bánh xe tiếp mặt đất, còn phát ra một âm thanh va chạm to.

Khiến Tô Hân Nghiên khẩn trương: “Nhẹ chút, đừng có mà làm hỏng.”

Chiếc xe lăn này là do cô đặc biệt đến bệnh viện thị trấn thuê về. Bệnh viện thường cung cấp các dịch vụ như cho thuê xe lăn và bình oxy, cô biết ngày mai chồng phải có việc đi xử lí giấy chuyển công tác, sợ anh hành động không tiện, cho nên cố ý thuê một chiếc xe lăn lại đây thay cho đi bộ.

Xe lăn được đẩy vào trong viện Ninh gia, lập tức thu hút nhiều ánh mắt xem.

Bà Ninh ngạc nhiên mà vây quanh xoay hai vòng, nói: “Mấy năm rồi không nhìn thấy xe lăn, bấy giờ thấy tự nhiên thấy lạ.”

“Hồi trước mẹ cũng đã xem qua xe lăn rồi sao?” Tô Hân Nghiên thuận miệng hỏi một câu.

“Ân, ông ngoại của Viễn Hàng tuổi lớn, chân không tiện, đi đứng đều phải ngồi xe lăn, trước kia mẹ cũng thường xuyên đẩy ông dạo vườn .” Đây là lần đầu tiên bà Ninh, ở trước mặt con cháu nhắc lại sinh hoạt hồi trước.

Quá khứ trước khi chạy nạn tới Trần gia thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-95.html.]

Dạo vườn?

Tô Hân Nghiên nghe xong ngẩn người, nhưng không ngoài ý muốn.

Kỳ thật cô đã sớm phát hiện, mẹ chồng này của cô cùng giống một bà lão nông thôn bình thường.

Bà thích sạch sẽ, trong sinh hoạt còn có những lưu ý dù rất nhỏ nhưng đều tinh vi, còn có một tay nghề nữ hồng, biết chữ, lời ăn tiếng nói cũng không thô tục như người nhà quê, lại còn có có thể liếc mắt một cái nhận ra mấy thứ trang sức trong hộp gỗ mà hồi trước Tiểu Tại Tại nhặt về là hàng quý .

Tô Hân Nghiên lường trước, hoàn cảnh sinh hoạt trước kia của mẹ chồng hẳn là cũng không tệ lắm.

Không nói là nhà giàu, ít nhất coi như khá giả.

Nếu không cũng không giáo dưỡng được một người như vậy.

Nhưng cô cũng không định khơi lại chuyện cũ của lão nhân, nếu hiện tại bà đã an tâm sinh sống ở Trần gia thôn, làm một bà lão nông thôn bình thường, lại không thích nhắc lại chuyện cũ, vậy thuyết minh là bà không muốn nhớ lại chuyện cũ.

Cho nên Tô Hân Nghiên trước sau như một mà làm bộ mình không phát hiện ra cái gì.

Thuê được xe lăn, vui vẻ nhất không phải là Ninh Viễn Hàng, mà là bà Ninh.

Bà gần như không thể chờ đợi để thúc giục con dâu giúp con trai mình và thử xem chiếc xe lăn có hoạt động hay không.

Ninh Viễn Hàng phối hợp ngồi lên trên xe lăn, còn tự bắt lấy hai bên bánh xe, dùng tay đẩy về phía trước, trượt khá êm, nhưng xe lăn nặng và không linh hoạt.

“Khá tốt.” Anh cười nói, lại giơ tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của vợ: “Cảm ơn em, Hân Nghiên.”

Anh biết vợ mình vất vả chạy một chuyến này, hoàn toàn là vì mình.

Rõ ràng hôm nay bọn họ mới xuống xe lửa, anh ở trên xe lửa sáu ngày sáu đêm, đến bây giờ vẫn cảm thấy eo có chút đau nhức, không có chỗ nào thoải mái, tinh thần thì mỏi mệt.

Mà từ lúc vợ xuống xe đến bây giờ, vẫn luôn ở bận bận rộn rộn lo âu nhiều việc, trên cơ bản chưa kịp nghỉ ngơi lấy một phút.

Càng làm anh đau lòng.

Đáng giận chỉ vì thân thể bị thương nghiêm trọng, không chỉ không thể phụ giúp gì được cho vợ con, ngược lại còn tăng thêm gánh nặng cho gia đình.

Ninh Viễn Hàng rũ mắt xuống, nhìn hai chân của bản thân, hận không thể khiến nó liền lập tức tốt lên, chính mà… sau khi tốt lên, rồi bản thân trở thành một người què?

“Ba ba ôm con một cái.”

Tiểu Tại Tại đột nhiên thò đầu qua, duỗi tay nhỏ muốn ba ba ôm.

Hành động của bé dường như ngẫu nhiên vung tay, nhưng thực ra là bé đang quét sạch những tâm tư tiêu cực của ba ba.

Mẹ nói, tâm ba ba sinh bệnh, cho nên tư tưởng rất dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, cảm xúc cũng sẽ thường xuyên bị ảnh hưởng, Tiểu Tại Tại phải hiểu cho ba ba, thông cảm cho ba ba, đến giúp đỡ ba ba chữa bệnh.

Tiểu Tại Tại vung tay quá mạnh mà bé không nhận ra rằng, hành động này của bé vô tình làm baba buồn cười.

Loading...