Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-09-09 08:56:20
Lượt xem: 62

Sao tự nhiên lại cảm thấy có gì đó không thích hợp?

“Ngươi.” Ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ về hướng Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa phản xạ có điều kiện mà theo tiếng: “Dạ.”

“Lại đây, đ.ấ.m chân cho tôi.” Ninh Hiên duỗi hai chân, chỉ chỉ, đúng lý hợp tình mà sai Tiểu Hoa hầu hạ.

Tiểu Hoa không nhúc nhích, bé cắn ngón tay, thực rối rắm mà nói: “Nhưng mà…… Nhưng mà em không phải là chồng của anh sao?”

Bé nhớ là bé đóng vai ba ba mà nhỉ.

“Khụ khụ.” Ninh Hiên thiếu chút nữa bị câu kia ‘ chồng ’ làm nghẹn lại, anh hoãn hoãn thần, ngay sau đó càng thêm độc đoán, đúng lý hợp tình mà nói: “Đúng vậy, chồng hầu hạ vợ mình, có cái gì không đúng sao? Tôi còn sinh cho anh một cô con gái Đại Béo như vậy nữa đấy.”

Đột nhiên bị điểm danh Ninh · cô con gái Đại Bé · Tại Tại, mê mang mà chớp chớp mắt.

“Được rồi.” Tiểu Hoa bị thuyết phục.

Ngẫm lại trong nhà ba ba bé cũng thường xuyên rửa chân đ.ấ.m chân cho mẹ, giống như nam nhân xác thật nên hầu hạ vợ mình.

Tiểu Hoa hoàn toàn không biết, trong thôn có nam nhân mà hầu hạ vợ mình, cũng cũng chỉ có ba ba bé, hiện tại có thêm ba ba Tiểu Tại Tại hai người mà thôi.

Những người khác đều giống như ông chủ lớn khi về nhà sẽ chỉ nằm ườn ra đó để vợ mình hầu hạ.

Thành công lừa dối hai bé Ninh Hiên thoải mái mà như sếp tổng, thoải mái mặc váy đội tóc giả, trong chốc lát chỉ huy ‘ con gái’ làm cái này, trong chốc lát chỉ huy ‘ chồng ’ làm cái kia, đem hai tiểu gia hỏa chơi đến mức xoay quanh.

Cuối cùng cũng không biết là cậu bồi bọn Tiểu Tại Tại chơi, hay là cậu tới chơi với các bé.

Thời điểm kết thúc trò chơi về nhà , Tiểu Tại Tại nắm tay anh ba, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói: “Tại Tại về sau sẽ không chơi đóng vai gia đình nữa.”

Trọng điểm là, không cùng anh ba bé chơi.

Hiển nhiên, tiểu gia hỏa cũng có chút thắc mắc.

Chỉ là bé còn không có suy nghĩ cẩn thận vấn đề sai ở đâu, chỉ là trực giác cho bé biết không nên chơi với anh ba.

“Lần tới em có thể chơi cùng với anh hai, anh hai cũng lớn lên đẹp, mặc vào váy nhất định cũng rất xinh đẹp, Có lẽ anh ấy sẽ trở thành hoa khôi trong thôn chúng ta.”

Bản thân đã ăn khô này một lần, Ninh Hiên liền bắt đầu có ý nghĩ xấu.

Muốn lôi kéo một người anh nào đó cùng nhau xuống nước, mẹ nói, một người vui không bằng mọi người cùng vui.

Nhưng cậu đánh không lại anh cả, cũng không dám ở trên đầu lão hổ rút lông, cho nên không dám đá quả bóng này cho anh cả, nhưng không phải còn có anh hai sao.

Cánh tay và bắp chân của anh hai nhỏ yếu, gió thổi liền bay, còn kém hơn cả cậu.

Liền tính biết là bị cậu hại, chỉ cần cậu chạy thật nhanh, anh ấy không bắt được cậu liền không có biện pháp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-94.html.]

Càng nghĩ càng nhưng hưng phấn nên Ninh Hiên hoàn toàn không chú ý tới, bên cạnh em gái rất không giống bình thường mà trầm mặc.

Vừa đi, phát hiện em gái đã buông tay mình ra, lại đi bắt trở về: “Em đừng có mà chạy đi linh tinh, mẹ không cho một mình đi xa.”

Lần trước sự đáng sợ của bọn buôn người cũng đã thấy được.

Không ai cùng đi với Tiểu Tại Tại không được mình mình ra cửa.

“Ủa? Em gái, em đi theo mẹ đi ra ngoài hai tháng này có phải trộm ăn thịt hay không, sao tay lớn nhanh như vậy……? Ai nha má ơi, anh anh.. anh hai!”

Nắm nắm, phát hiện có gì đó không thích hợp Ninh Hiên nghi hoặc mà quay đầu, kết quả không phải gương mặt tròn trĩnh đáng yêu của em gái mà là gương mặt lạnh lùng sắc cạnh của anh hai.

Tức khắc sợ tới mức tới mức hồn sắp thăng thiên, vội vàng ném tay anh hai ra, lộn nhào té ngã mà chạy ra đi, thiếu chút nữa muốn học con khỉ, trực tiếp lẻn lên trên cây đi.

“Ha ha ha……”

Tiểu Tại Tại đứng ở cách đó không xa, được anh cả nắm tay, mặt đầy vui sướng khi người gặp họa, cười đến mức không thấy mắt.

Thì ra bà Ninh thấy hai bé con đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở lại, có chút lo lắng, liền kêu hai cháu trai lớn ra cửa tìm người, không nghĩ tới vừa lúc gặp được hiện trường Ninh Hiên muốn tìm đường chét.

“Anh mặc váy thật xinh đẹp?”

Ninh Hàng mặt vô biểu tình, từng bước tới gần người em trai đang tránh ở dưới gốc cây, run bần bật .

“Không không không, em em em……” Ninh Hiên sợ tới mức nói lắp, nửa ngày chưa nghĩ ra lời nói gì để biện giải cho bản thân.

“Vậy là anh không đẹp?”

“Đẹp! Đẹp!” cậu điên cuồng gật đầu, kết quả gật được một nửa, mới ý thức được chính mình nói sai : “Không phải, anh hai nghe em giải thích!”

“Không nghe.” Ninh Hàng nhàn nhạt nói.

Động tác của anh ưu nhã, thong thả ung dung mà cuốn tay áo lên, đã khiến Ninh Hiên sợ tới mức cho rằng anh muốn đánh cậu, vội vàng lấy tay che mặt lại, muộn thanh kêu rên: “Đừng đánh vào mặt, còn lại anh đánh chỗ nào cũng được.”

“Đánh cái gì? Thân là một hoa khôi của thôn sao anh lại đi hủy hình tượng à đánh người?” Ngữ khí châm chọc. “Em sai rồi, chỉ cần anh hai không nóng giận nữa, anh bắt em làm gì được.” Ninh Hiên chung quy vì ác niệm nhất thời của bản thân mà hối hận vạn phần.

“Cái gì đều được?”

“Cái gì đều được!”

“Vậy tốt thôi, về lấy toàn bộ sách giáo khoa năm học mới này, chép lại ba lần.” Ninh Hàng rũ mắt, đem tay áo cuốn lên sửa sang lại.

Nơi này vừa mới em trai ném ra thì bị rối lên.

Ninh Hiên khiếp sợ mà trợn to mắt: “Ba lần?!”

Nhiều như vậy, cậu chép đến ngày tháng năm nào hở?

“Dám phản bác liền gấp đôi.”

Loading...