Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-09-09 08:28:52
Lượt xem: 48
Bởi vì là giữa trưa, mọi người đều về nhà ăn cơm, cho nên xe bò về Trần gia thôn đỗ trước cửa nhà Ninh gia, cũng không có khiến cho các thôn dân vây xem.
Bọn họ căn bản không gặp được người.
Ân thanh ngoài cửa đã thu hút bà Ninh-đã trông ngóng từ lâu.
Bà vội vã chạy ra, nhìn thấy người đang ngồi ở xe bò, rõ ràng con trai đã gầy đi một vòng lớn, thần sắc tiều tụy , nước mắt lập tức liền ứa ra.
“Về…… Đã trở lại, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Trừ bỏ lau nước mắt, không ngừng nỉ non những lời này, bà cũng không biết còn có thể nói những lời gì cho tốt.
“Mẹ, con đã trở về, xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng.”
Ninh Viễn Hàng hướng về phía mẹ mỉm cười , giơ tay muốn giúp bà lau nước mắt, nhưng bởi vì hành động không tiện, khoảng cách hai người lại có chút xa, với không tới.
Bà Ninh vội vàng tiến lên hai bước, bắt lấy tay con trai đặt ở trên mặt mình, ánh mắt trên dưới mà đánh giá anh, đau lòng nói: “Gầy thật nhiều, nhìn không chắc nịch như trước kia nữa.”
“Không có việc gì, con ăn nhiều một chút thịt là được, nhanh thôi là có thể béo trở về.”
Đây hoàn toàn là một lời nói để dỗ dành người mẹ.
“Chúng ta xuống xe trước đi, không tốt khi cứ đỗ trước cửa mãi vậy, Viễn Hàng cũng vào nhà tắm rửa, đổi quần áo sạch sẽ.” Tô Hân Nghiên dẫn đầu xuống xe, cùng mẹ chồng dìu chồng vào nhà.
Phòng bọn họ sớm đã được bà Ninh quét dọn qua, không dính tí bụi nào, đệm chăn còn tản ra một mùi thơm dịu nhẹ của ánh sáng mặt trời.
Có lẽ trước đó đã được phơi qua vài cái nắng .
“Trước mẹ cứ ở đây chăm sóc Viễn Hàng, con ra ngoài đem hành lý dọn vào, thuận tiện còn trả tiền xe cho Thất thúc.” Thu dọn tốt cho chồng xong, Tô Hân Nghiên xoay người muốn đi ra ngoài.
Bà Ninh gọi cô lại: “Hay là để mẹ đi, mấy ngày nay con cũng vất vả rồi, để mẹ ra ngoài cho.”
“Không cần, đồ vật con mang về không nhiều lắm, đi một chuyến là có thể dọn xong.” Tô Hân Nghiên không nghĩ phiền toái mẹ chồng.
Hơn nữa, mẹ con họ đã được đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách, Ninh Viễn Hàng còn từ quỷ môn quan lôi về, khẳng định mẹ chồng rất lo lắng, có rất nhiều lời nói muốn nói với con trai, cô liền không đi quấy rầy bọn họ.
Tô Hân Nghiên mới đi đến trong viện, liền thấy con cả và con hai đã giúp cô dọn hết hành lí vào nhà, đáy lòng cô lộp bộp một chút, vội vàng bước nhanh ra cửa.
Còn may, Trần Thất gia gia còn ở đó.
Liền sợ người ta vô thanh vô tức mà đi rồi, cũng không thu tiền xe, thì cái loại ân tình này thật sự sẽ càng ngày càng nợ nhiều hơn.
“Thất thúc, đây là tiền xe của chú.”
Cô đã sớm chuẩn bị tốt một khối tiền lấy ra trả đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-90.html.]
Trần Thất gia nhăn lông mày lại : “Đưa nhiều rồi, lấy 5 mao là được.”
“Còn có lần trước, lần trước chúng ta vội vã đuổi theo xe lửa, chưa trả tiền xe, lúc này mới bù thêm vào trả một thể cho chú luôn.” Tô Hân Nghiên kiên trì.
Trần Thất gia gia trong nhà cũng khó khăn, cô không thể chiếm tiện nghi nhà người ta.
“Được rồi, lần tới có việc lại đến tìm chú, chú về đây.”
Thấy người ta kiên trì, Trần Thất gia dứt khoát thu tiền, sau đó khua xe bò về nhà.
Đứa cháu trai nhỏ vẫn đợi ông về nấu cơm.
“Bà nội bà nội, Tại Tại rất nhớ bà, có nhớ Tại Tại không?” Tiểu Tại Tại vừa về đến nhà liền chạy thẳng đến chỗ bà Ninh, nhào vào trong lòng n.g.ự.c bà cầu ôm một cái.
Bà Ninh ổn định vững chắc mà bế cháu gái nhỏ lên , cười ha hả nói: “Có nhớ, bà nội rất nhớ cháu gái nhỏ của bà.”
Bà cúi đầu ngửi cháu gái nhỏ, cố ý nhăn lại cái mũi trêu ghẹo nói: “Ai da, nhãi con biến thành heo con thối hoắc, đi thôi, bà nội mang cháu đi tắm rửa sạch sẽ, tắm xong lại trở thành tiểu bánh bao đi.”
Biết này ba người ngồi lâu như vậy xe lửa sẽ khó chịu, bà Ninh đã sớm nấu cho bọn họ một nồi nước tắm to.
Tô Hân Nghiên đến trước giúp đỡ chồng tắm sạch, còn bà Ninh liền tự động tiếp nhận Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại bị bà nội ấn và chà xát trong chậu gỗ, và chẳng mấy chốc đã biến thành một chiếc bánh bao trắng sữa thơm phức.
Bé xõa tóc ướt, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, để bà nội thoa kem dưỡng da.
Khí hậu ở Tây Bắc của đất nước khắc nghiệt, với bão cát mạnh và điều kiện khô hạn.
Mới đi ngây người hơn hai tháng, mặc dù được mẹ nỗ lực bảo hộ, làn da của Tiểu Tại Tại mắt thường có thể thấy được mà đen hơn, còn thô ráp hơn không ít.
Vô tình, Ninh Hiên nhảy ra nhìn thấy em gái, sửng sốt, buột miệng thốt ra nói: “Em gái thật đen.”
Tiểu Tại Tại: “??!”
Lời này đã chọc phải tổ ong vò vẽ, bé lập tức cố lấy gương mặt, đôi tay đặt lên má nhéo vài cái, thở phì phì mà lớn tiếng phản bác: “Tại Tại mới không đen!”
Tiểu nãi âm phá lệ hô to.
“Nhưng mà đen mà…… Ngô!” Ninh Hiên mới nói được nửa lời, anh cả đã nhanh chóng che mặt và miệng cậu.
“Đừng nghe nó nói bậy, trong nhà có kẹo hồ lô, Tại Tại có ăn không?”
Nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Cũng may vừa nghe đã có ăn, Tiểu Tại Tại lập tức dời lực chú ý.
“Muốn!”