Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-09-08 21:49:07
Lượt xem: 65
“Về sau, ba ba chỉ là ba ba của Tại Tại và các anh trai.”
Ba ba không lo cho người khác nữa sao?
Những lời này Tiểu Tại Tại không hỏi ra được, trực giác cho rằng nếu nói, ba ba thật sự sẽ khóc.
Không có vấn đề bao lâu con đường cuối cùng sẽ đi đến hồi kết.
Ô tô đến ga tàu hỏa, Tô Hân Nghiên đỡ Ninh Viễn Hàng, Tiểu Tại Tại tự giác đi theo bên người ba ba và mẹ, Đỗ Cường giúp đỡ mang hành lý, một đường đưa bọn họ thẳng đến khi lên xe lửa.
Đứng ở ngoài cửa sổ xe, thừa dịp xe lửa còn không có di, Đỗ Cường hai chân khép lại, giơ tay, đối với Ninh Viễn Hàng trịnh trọng mà chào theo kiểu quân lễ, hai mắt đỏ bừng mà nói: “Doanh trưởng, tôi đại đại diện cho các anh em khác tạm biệt anh, chúc anh, lên đường cẩn thận!”
“Chỗ này đều là một phen tâm ý của các anh em, anh nhất định phải nhận lấy.”
Dứt lời, từ trong lòng n.g.ự.c anh lấy ra, một cái túi tiền, được ném nhanh vào cửa sổ xe, sau đó xoay người, chạy tựa như chạy nạn mà chạy.
Sợ Ninh Viễn Hàng đuổi theo đem túi tiền trả lại.
“Nhãi ranh, ngươi trở về cho ta!”
Chưa kịp chạy xa, phía sau liền bộc phát ra một trận rống giận thật lớn, sợ tới mức Đỗ Cường chạy trốn càng nhanh.
*
“Anh đừng kêu lớn tiếng như vậy, dọa đến con gái.”
Tô Hân Nghiên tức giận chụp mạnh vào lưng chồng, giúp anh thuận thuận khí, một bên sinh khí mà quở trách anh: “Anh có chuyện muốn nói thì không được nói sao? Khi trở về còn có thể gửi lại đồ vật, nhìn đến ngươi tức giận đến búa bổ giường, chán ghét thân thể xương cốt đều khôi phục tốt như vậy, còn muốn trở lại bệnh viện nằm?”
Thấy vợ đang thực sự tức giận, Ninh Viễn Hàng ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng lại, không dám nói lời nào.
Anh mở to mắt nhìn đứa con gái của họ ở giường đối diện, và luôn cảm thấy vợ đang tức giận còn đáng sợ hơn anh.
Không nhìn thấy Tiểu Tại Tại thật cẩn thận trộm nhìn kỳ thật là mẹ bé sao?
Đương nhiên, những lời này anh không dám nói ra.
“Tại Tại, đem đồ vật trên mặt đất nhặt lên.” Tô Hân Nghiên phân phó con gái.
“Dạ.” Tiểu Tại Tại đứng lên, ngoan ngoãn nhặt đồ lên, đưa cho mụ mụ: “ Đây ạ.”
“Đưa cho ba ba con.”
Chuyển hướng, lại lần nữa đưa ra: “Ba ba này.”
Ninh Viễn Hàng tiếp nhận túi tiền, không e dè mà ở trước mặt vợ mở ra, trút hết đồ đạc, chất thành đống trên giường, tạo thành một ngọn đồi nhỏ.
Là một đống tiền cùng các loại phiếu.
Rải rác, tất cả đều là mọi người gom lại, đưa cho Ninh Viễn Hàng là một phần tâm ý.
Tất cả mọi người biết, chân của Ninh Viễn Hàng về sau rất có thể sẽ bị tàn tật, bọn họ lo lắng tương lai anh sinh hoạt không được tốt lắm, cho nên cố đưa qua một phần tâm ý này.
Đây là sự giúp đỡ cuối cùng mà họ có thể dành cho anh.
“Anh có muốn nhận không?” Tô Hân Nghiên hỏi.
Số tiền này tuy có vẻ rải rác, nhưng trên thực tế đống tiền này đại khái lên đến hai ba trăm đồng, quả là một khoản đáng kể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-88.html.]
Chỗ đó đều là đồng đội của anh gửi cho anh, Tô Hân Nghiên tự giác không có quyền xử lý, cho nên toàn bộ giao cho Ninh Viễn Hàng tự quyết định.
“Nhận lấy đi.” Ninh Viễn Hàng ghẹn trong cổ họng, cảm động trước hành động của đồng đội, rõ ràng là muốn khóc, nhưng lại cười: “Đó đều là tâm lí của các anh em, anh cũng không thể để bọn họ thất vọng."
Anh ấy sẽ giữ tình bạn bền chặt trong tâm trí và sẽ trả lại cho anh em của mình khi có cơ hội trong tương lai.
Những ngày trên tàu vẫn buồn tẻ nhàm chán.
Đơn giản là lần này không có tai nạn trộm cắp, bọn họ đến nhà ga thuận lợi, nhưng tâm thần không được tốt lắm.
Đặc biệt là Ninh Viễn Hàng, bệnh nặng mới khỏi, lại mệt nhọc do đi xe lửa, đường dài bôn ba, thời điểm xuống xe, sắc mặt tái nhợt còn trắng hơn cả giấy trắng.
Tô Hân Nghiên một bên trước xách túi, một bên xách sau, một bên phải đỡ chồng, đi lại vô cùng khó khăn.
Tiểu Tại Tại rất ngoan ngoãn mà đi theo ba ba, nâng cao cao đôi tay, giúp đỡ nâng.
Đông quá, cả nhà cố tình đợi hơi muộn, chỉ cùng nhau xuống xe khi mọi người đã xuống xe.
Mới vừa đi được một chút, liền nghe thấy một âm thanh như giọng của vịt đực khi bị vỡ giọng thực kích động mà hô: “Ba mẹ em gái!”
Cả gia đình ba người không ai đáp lại.
Không ra chủ nhân của âm thanh kia, cũng không hay biết rằng là đang gọi bọn họ.
Cho đến khi trước mắt bị chặn lại bởi một thân hình cao to, lúc này bọn họ mới kinh ngạc nói: “Tiểu Hàn, sao con lại tới đây?”
“Không chỉ có con, A Hàng cũng tới.”
Ninh Hàn giơ tay một tay, ba người đồng thời quay đầu, liền thấy Ninh Hàng đôi tay cắm túi, ánh mắt trầm tĩnh, từ nơi xa chậm rì rì đi tới.
Thiếu niên áo trắng dần dần nảy nở ra, thân hình dài ra, dần dần lộ ra dáng người thẳng tắp tao nhã như trúc xanh.
Anh đến từ từ, như một chàng trai trẻ bước ra trong tranh, lạnh lùng và thoát khỏi bụi trần.
Tô Hân Nghiên trước mắt lóe lên, phảng phất như lại xuyên qua thời không, thấy một vị đại lão trong giới khoa học đang bước lại đây.
Bất quá cái này hình ảnh thực mau đã bị một tiểu thân ảnh đánh vỡ.
“Anh hai ~”
Chỉ thấy Tiểu Tại Tại run run giọng, vẻ mặt hưng phấn, lon ton mà thẳng đến chỗ Ninh Hàng mà đi, dùng sức nhảy lên dè bẹp người anh hai nào đó xuống đất.
“Ủa, sao anh lại không tiếp được em nhỉ?”
Hai cái thân hình nhỏ cùng nhau té ngã, Tiểu Tại Tại còn rất ủy khuất.
Ninh Hàng đôi tay chống mà, nửa ngồi dậy, nghe vậy trầm mặc, ở phạm vi lương tâm của mình cùng việc chọc em khóc, lựa chọn lương tâm.
“…… Em quá nặng, anh tiếp không được.”
“……”
“Em không thích anh hai.” Tiểu Tại Tại sinh khí, khóc chít chít mà đứng dậy, chạy về đi tìm anh cả cáo trạng.
(đây có lẽ là lương tâm của Ninh Hàng ha.....)
Ninh Hàn một bên khác đang giúp mẹ nâng hành lý, thật sự không tay ôm em gái, chỉ có thể an ủi bé: “Ngoan, ở nhà bà nội đang hầm thịt, còn mua đường hồ lô, chúng ta trở về ăn ngon, không chơi vơi anh hai nữa nhá.”
“Đường hồ lô!” Tiểu Tại Tại vừa nghe thấy ăn, hai mắt sáng lấp lánh, lập tức quên ủy khuất nhỏ một khắc trước.