Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-09-07 14:55:21
Lượt xem: 61
Bị mẹ lôi kéo thí nghiệm phân tích một hồi- Tiểu Tại Tại hoàn toàn ngốc, không nghe hiểu mẹ đang nói những thứ kì quái đó có nghĩa là gì.
Tạm thời Tô Hân Nghiên đơn giản cũng không trông cậy vào con gái có hiểu được thứ phức tạp kia, chỉ là nghiêm túc nới cho bé biết, trừ phi gặp được chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nếu không không thể tùy ý sử dụng kỹ năng này với người khác.
Đương nhiên, chuyện của ba ba bé là một chuyện ngoài ý muốn.
Tô Hân Nghiên dặn dò con gái “Chỉ cần vừa nhìn thấy ba ba có chút cảm xúc không thích hợp, con phải nhanh chóng đánh tan, không để ba ba rơi vào những cảm xúc tiêu cực ấy quá lâu?”
“Dạ, đã biết.”
Tự giác được đây là một nhiệm vụ quan trọng Tiểu Tại Tại nghiêm túc gật đầu.
Phảng phất không phát hiện động tác nhỏ của con giá, Ninh Viễn Hàng buồn cười nhéo cái đầu mũi nhỏ của con gái: “Ba ba không phải đang ôm con sao sao?”
“Muốn ôm chặt hơn cơ, phải gắt gao.”
Sợ ba ba không rõ, Tiểu Tại Tại còn hợp đôi tay lại, tạo ra tư thế ôm đứa trẻ, để làm mẫu cho ba ba xem.
“Nhưng mà trên người ba ba đau quá, khó mà ôm chặt tiểu bảo bối nhà chúng ta được, phải làm sao bây giờ?” Ninh Viễn Hàng cố ý hơi hơi cau mày, bày ra một bộ dáng nhịn đau, nói với con gái.
Trên thực tế, chỉ đùa bé thôi.
“Vậy., thì Tại Tại ôm ba ba nha.”
Tiểu Tại Tại chủ động giang hai cánh tay, cúi người ôm lấy ba ba.
Bé mới sẽ không nói, kỳ thật bé nhìn thấy trên mặt ba ba hiện ra hai từ 【 vui sướng 】.
Quả nhiên trẻ con luôn là một liều thuốc tinh thần tốt nhất thế gian, được con gái ôm, Ninh Viễn Hàng tức khắc cảm giác vết thương trên người đã tốt hơn rất nhiều.
“Ơ, cháu gái nhỏ của chú kìa.”
Một thanh âm quen tai truyền đến, Tiểu Tại Tại quay đầu, liền thấy mấy chú mặc quân trang đi đến.
Bé biết bọn họ, đó đều là các chiến hữu của ba ba, quan hệ rất tốt.
Trong lúc Ninh Viễn Hàng đang nằm viện, nếu một trong số họ có thời gian rảnh liền sẽ lại đây thăm, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được Tô Hân Nghiên cùng Tiểu Tại Tại, mọi người quen nhau từ lâu.
Không cần ba ba nhắc nhở, Tiểu Tại Tại tự giác chào lễ phép.
“Cháu chào chú Từ, chào chú Trương, chào bác Vương.”
Từ Khải Thần, Trương Nhược Kiếm, Vương Thao ba người nghe thấy nãi thanh nãi khí của cô bé, tức khắc tươi cười: “Chào Tiểu Tại Tại .”
Nói thật, khuôn mặt to đen của ba người đàn ông thô ráp trông khá đáng sợ cho dù họ cố gắng cười như thế nào cũng vô pháp bỏ đi cái nét dữ tợn trên khuôn mặt.
Họ không thích hợp với loại biểu hiện này.(???)
Ninh Viễn Hàng yên lặng dời mắt đi, tỏ vẻ mắt đang bị cay.
Đang muốn thay đổi đồng bạn khác, nếu không con gái sẽ bị dọa khóc, nhưng Tiểu Tại Tại không vậy, bé xem người cơ bản không xem mặt, xem tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-84.html.]
Đối diện với ba người chú này đều là người tốt, hơn nữa cũng rất yêu thích bé, Tiểu Tại Tại tự nhiên cũng đối với bọn họ nhiệt tình.
Bé tự giác chui ra khỏi lồng n.g.ự.c ba ba, từ trên giường bệnh nhảy đi xuống, sau đó lộc cộc chạy tới chuyển mấy cái ghế dựa, thực hiểu chuyện mà tiếp đón khách: “Chú ngồi đây đi.”
“Ngồi, ngồi, Tại Tại thật ngoan a.”
“Thật hiểu chuyện.”
……
Ba người ngăn không được mà khích lệ Tiểu Tại Tại, cho đến khi má bé đỏ bừng, ngượng ngùng trốn bên cạnh ba ba mình.
Vẻ ngoài dễ thương và lém lỉnh này ngay lập tức thu hút tiếng cười vui vẻ của mọi người: “Ha ha ha……”
“Anh Ninh bé con nhà anh cũng quá đáng yêu, còn hiểu chuyện như vậy, nếu em mà có con gái như vậy thì tốt rồi.” Mấy người nhỏ nhất Trương Nhược Kiếm hâm mộ đầy mặt.
Câu nói của anh ngay lập tức thu hút sự chế giễu của Vương Thao: “Muốn có con gái cũng có thể a, về nhà cùng vợ sinh đi.”
“Đầu tiên, nó phải có vợ đã.” Từ Khải Thần nhanh chóng phi một đao nhọn hoắt vào n.g.ự.c Trương Nhược Kiếm.
Trương Nhược Kiếm: “……”
Trách anh hai mươi mấy tuổi rồi vẫn là thằng đàn ông độc thân à?
Hừ để anh quay lại gửi thư cho mẹ nhà mình kiếm cho mình một cô vợ đi thôi!
Nội tâm anh không phục mà hừ khí.
Ninh Viễn Hàng bị các chiến hữu nói chêm chọc cười vui vẻ, anh biết bọn họ là cố ý như vậy làm, để anh cảm thấy vui vẻ.
Nhưng anh còn không có yếu ớt đến nước này.
“Cùng mấy người nói một cái tin tức tốt, bác sĩ nói vết thương của anh các chú khôi phục đến khá tốt, đại khái một tuần nữa là có thể xuất viện.” Ninh Viễn Hàng cười nói.
Nhưng lời này của anh vừa nói ra, không khí trong phòng bệnh lại nháy mắt nặng nề.
“Tại sao nhanh như vậy liền phải xuất viện? Chân của anh đa tốt đâu? Sao không ở lại lâu hơn?” Vương Thao trong cổ họng nghẹn ngào, hai người khác càng là không tự giác mà nắm chặt tay.
“Không được, vấn đề ấy không quan trọng, không cần thiết phải luôn lưu lại nơi này lãng phí tài nguyên, ta về nhà trị cũng được.” Ninh Viễn Hàng mỉm cười nói, trong lòng thực bình thản.
“Làm sao có thể gọi là lãng phí……”
Trương Nhược Kiếm muốn nói gì đó để phản bác lại tình cảm, nhưng lại bị Ninh Viễn hàng cắt ngang.
“Các anh em, tôi vẫn phải đi.”
Từ Khải Thần không nói một lời, nếu không xem hai mắt hơi phiến hồng của anh.
Thở sâu, bình phục tâm tình, ba người đồng loạt đứng lên, đối Ninh Viễn Hàng trịnh trọng mà nói: “Người anh em, bảo trọng.”
"Tốt.”