Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:23:48
Lượt xem: 75
Tiểu Tại Tại đi theo mẹ ở quân khu sống một thời gian.
Nhưng hai mẹ con không ở nhà khách ở vài ngày, liền dọn tới trong ký túc xá cư trú bên cạnh bệnh viện Ninh Viễn Hàng đang diều trị.
Nói là ký túc xá, kỳ thật ở trong khu gia đình, chiếm một ngôi nhà nhỏ với một phòng ngủ và một phòng khách, trong đó có một căn bếp nhỏ nên cô có thể tự nấu ăn ở nhà.
Bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt bên này tương đối gian khổ, cho nên người nhà tùy quân cũng không nhiều, nhưng công trình xây khu nhà gia đình đã làm, nên có chút không vừa lòng.
Sợ khu nhà gia đình không có nhiều người lâu quá mức trống trải, lãnh đạo quân khu liền đem khu nhà gia đình sửa thành kí túc xá cao cấp, phân phối cấp một ít người có quân hàm tương đối cao, hoặc là lập công lớn cư trú.
Ninh Viễn Hàng cũng được phân cho một căn.
Lúc này vừa vặn để cho vợ và con gái ở, cuối cùng ngôi nhà cũng đúng với ý nghĩa ban đầu của nó.
Tô Hân Nghiên mới vào ở ngày đầu tiên, liền cảm nhận được điều kiện bên này có bao nhiêu gian khổ.
Chưa nói đến trận bão cát lớn ngày đó thổi đến mức ở ngoài khó mà nhìn rõ mặt người, tài nguyên vật chất ở đây cũng khan hiếm đến đáng thương, đây vẫn là quân khu, nếu nói ngắn gọn sẽ không phải là nơi quan trọng nguyên liệu thiếu sót cho binh lính. Nhưng 'Đồ ăn chỉ ở mức trung bình.
Tài nguyên nước cũng khan hiếm vô cùng.
Ở bên này, người nào xa xỉ nhất cũng chỉ có thể một tuần tắm một lần, không thể hơn.
Mới ở đây có mấy ngày, cô liền thấy bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình bong tróc ở các mức độ khác nhau, đều do tác động của khí hậu quá khô.
Không có biện pháp khác, Tô Hân Nghiên chỉ có thể mỗi ngày đều chỉ có thể coi kem bảo vệ da là kem dưỡng da, , thoa đều lên cơ thể của đứa trẻ, đến một mức độ nào đó thì có thể bắt đầu giảm bớt tác dụng.
Trừ bỏ việc thích ứng hoàn cảnh, chiếu cố con gái, mỗi ngày cô đều phải thức dậy sớm đi đến bệnh viện báo danh, giúp đỡ chăm sóc chồng.
Nền tảng thể lực ban đầu của Ninh Viễn Hàng vẫn luôn tốt, mặc dù bị trọng thương, cũng khôi phục tương đối nhanh.
Vợ con mới đến được một tuần, với sự giúp đỡ của những người khác, anh đã có thể ngồi dậy khỏi giường và kê cao gối, dựa ngồi gối đầu nghỉ ngơi.
“Ba ba ba ba……” Tiểu Tại Tại được mẹ nắm tay, lại tới bệnh viện thăm ba ba.
Bé thật sự nóng vội, còn chưa đi đến cửa phòng bệnh, liền đã bỏ tay mẹ ra, chính mình lon ton mà chạy đi, bổ nhào vào thành giường bệnh ba ba , đem đầu nhỏ đưa lại gần.
“Ba ba xoa, xoa.”
Đối mặt với việc con gái làm nũng, Ninh Viễn Hàng luôn không kháng cự được sự manh đát này.
Anh cười duỗi tay, thỏa mãn nguyện vọng nhỏ của tiểu gia hỏa.
Nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của bé.
“Đêm qua sau khi trở về Tại Tại có ngoan không? Có nghe lời của mẹ không?”
“Ngoan ạ!” Tiểu Tại Tại siêu lớn tiếng mà trả lời, lại bị bàn tay to và thô ráp trên đầu xoa thật thoải mái, giống như một con mèo con, nheo mắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-81.html.]
Kỳ thật Tiểu Tại Tại rất muốn ba ba bế bé.
Giống như trước kia, bế bé lên cổ, như được cưỡi ngựa.
Nhưng hiển nhiên bé là một đứa trẻ hiểu chuyện, hiện tại tình huống sức khỏe của ba ba hoàn thành không thể thực hiện được tâm nguyện này của bé, chỉ có thể lui lại mà yêu cầu nhỏ hơn thay thế lại.
Tô Hân Nghiên đi theo phía sau con gái tiến vào, trong tay còn cầm một bình giữ nhiệt.
Bên trong là cháo trắng mà cô nấu cho chồng.
Ninh cháo thật lâu,hạt gạo đã bị nở to ra rất mềm mại, giúp dễ tiêu hóa, thích hợp nấu cho người bệnh ăn.
Cô đặt bình giữ nhiệt xuống, từ trong ngăn tủ phòng bệnh lấy ra một bộ bát đĩa, để sẵn một cái bát rồi mang qua cho chồng ăn.
Ninh Viễn Hàng cũng rất phối hợp, cần há mồm thì liền há mồm, bảo nuốt vào liền nuốt vào.
Một bên ăn, một bên anh nghe vợ kể chuyện trong nhà.
“Hôm qua em gọi điện thoại cho mẹ, cũng cùng bọn Tiểu Hàn trò chuyện, trong nhà hết thảy đều tốt, thành tích thi tuyển sinh của bọn nhỏ đã thông báo, bọn nhỏ cũng rất tranh đua, Tiểu Hàng đứng thứ nhất toàn tỉnh, Tiểu Hàn thì đứng thứ ba toàn tỉnh, hai người đều thuận lợi được tuyển vào trường cao trung chất lượng trên trấn, năm nay Tiểu Hiên khai giảng lên lớp 4, bọn nhỏ bảo anh không cần lo lắng, dưỡng thương thật tốt, chờ anh đã khỏe, người một nhà chúng ta lại cùng nhau về nhà đoàn tụ.”
Ninh Viễn Hàng vốn bên môi mang theo cười, nhưng nghe , anh dần dần thu biểu tình, rũ mắt xuống, duỗi tay nắm lấy bàn tay trắng của vợ: “Hân Nghiên.”
Tô Hân Nghiên dừng lại, từ trong cổ họng phát ra một tiếng: “Ân.”
“Lần này anh lập công lớn, thăng chức, từ phó doanh cấp lên chính doanh cấp.”
“Em biết.”
Ngay sau ngày cô vừa lên, liền thấy lãnh đạo của chồng, sau đó kêu mình tới nói chuyện một lát, cho nên tình huống trên cơ bản đều biết.
“Anh……” Ninh Viễn Hàng không tự giác được mà nắm tay vợ thật chặt, muốn nói chuyện, lại rất khó mở miệng.
Tô Hân Nghiên quay lại nắm tay chồng và âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho anh.
“Anh…… Anh muốn xuất ngũ.”
Ngắn ngủn một câu, lại bị Ninh Viễn Hàng nói được cực kỳ áp lực, tiếng nói vừa dứt, anh liền nhịn không được che mặt khóc rống lên.
Anh thật sự không phải là một nam nhân dễ khóc, coi như thời điểm này hạ quyết định, vẫn làm anh thống khổ đến không kềm chế được.
“Thực xin lỗi.”
Anh khóc lóc xin lỗi, cũng không biết là nói cho vợ nghe, hay là nói cho ai.
Tô Hân Nghiên buông chén, đứng lên đem Ninh Viễn Hàng ôm vào trong ngực, giống như dỗ dành trẻ con mà an ủi anh: “Không sao, không sao hết, em hiểu mà, em có thể hiểu được quyết định của anh, mặc kệ dù anh quyết định thế nào, em đều sẽ ủng hộ anh……”
Ninh Viễn Hàng sẽ xuất ngũ thật ra là chuyện tất nhiên.