Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-09-06 10:47:55
Lượt xem: 41
Tuy nói vẫn rất chen chúc, nhưng so với ghế ngồi cứng và giường cứng đã thoải mái hơn rất nhiều, rốt cuộc ước chừng phải có sáu ngày xe đi, nếu tất cả sáu ngày này đều chen chúc ở cái ghế ngồi cứng kia với nhiều người, đừng nói là trẻ con, dù là người lớn vẫn tiêu hao cả cái mạng.
Thời buổi này muốn mua được vé giường mềm không dễ dàng, đầu tiên phải đặt trước nửa tháng, hoặc bối cảnh của bản thân đủ lớn, nếu không khó mà mua được.
Tiểu Tại Tại và cô có được chiếc vé này có lẽ là vận may.
Có do cô gái xoát vé kia thấy Tiểu Tại Tại lớn lên đáng yêu, lúc này mới phá lệ bán cho các cô.
Một cái toa giường mềm có ba giường nằm một bên đối xứng hai bên trái phải, tức là có thể chứa được sáu người.
Thời điểm Tô Hân Nghiên cùng con gái đi vào, bên trong một người đều chưa có, mà xe đã bắt đầu khởi động, vậy có nghĩa là ít nhất trước khi đến trạm tiếp theo, chiếc xe đã được hai người bao.
Điều này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Không chỉ có Tiểu Tại Tại, mà ngay cả cô cũng là lần đầu tiên đi xa trong thời đại này. Cô thực sự không muốn rơi vào môi trường khói bụi ngay khi đi ra khỏi nhà. Bây giờ, ít nhất nó có thể cho họ một khoảng thời gian để thích nghi.
Trước tiên cô đặt con gái bên cạnh, cho bé nghỉ ngơi một chút, sau đó xắp xếp.
Số vé của họ là giường tầng trên và giường ở giữa bên trái, Tô Hân Nghiên tính toán trực tiếp mang con gái, đặt ở tầng trên của giường.
Như vậy tương đối an toàn.
Cũng không biết có nên cảm thán vận khí hai mẹ con cô tốt hay không mà, liên tiếp mấy ngày này, mẹ con hai người đều ở một mình trong toa xe này, không có bất luận ai tiến vào.
Bà Ninh chuẩn bị những cái màn thầu đó không để được mấy ngày, về sau đều trực tiếp mua cơm tàu.
Hương vị kỳ thật cũng tạm được, là những món ăn bình thường, chính là giá cả hơi cao chút, nhưng khi ra ngoài cũng không cần tiết kiệm một chút tiền kia.
Tới ngày thứ năm, hai mẹ con Tô Hân Nghiên mới chào đón những hành khách khác.
Một già một trẻ, trong đó có một ông lão đeo mắt kính, ăn mặc rất văn nhã, trên người mang theo một cỗ trí thức phong độ, lại không giống học giả, ngược lại rất giống một kỹ sư cao cấp.
Điểm này, là Tô Hân Nghiên từ đôi bàn tay che kín đầy vết thương và vết chai sần của đối phương nhìn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-76.html.]
Một người khác là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang, là một đồng chí giải phóng quân, xem bộ dáng kia, hắn là tới đi theo bảo hộ ông lão kĩ sư này.
Hai người vừa vào cửa, thời điểm nhìn thấy Tô Hân Nghiên có chút sửng sốt, ngay sau đó khách khí gật gật đầu, chào hỏi: “Chào cô.”
“Chào ngài.” Tô Hân Nghiên cũng lễ phép mà chào lại.
Hiển nhiên hai vị đại nam nhân này không dự đoán được bọn họ sẽ cùng một vị nữ đồng chí tuổi trẻ xinh đẹp ở cùng toa, thời điểm tiến vào có chút câu nệ, thậm chí còn không biết để tay chân vào đâu.
Lúc này, một bé gái xinh đẹp đáng yêu từ sau lưng Tô Hân Nghiên chui ra, tò mò mà nhìn vào hai vị xa lạ này.
“Đây là con gái tôi, tên là Ninh Tại Tại.” Tô Hân Nghiên sờ đầu nhỏ con gái, cùng hai người bạn đồng hành giới thiệu , ngay sau đó lại nhắc nhở con gái: “Tại Tại, chào ông và chú đi nào.”
“Cháu chào ông, cháu chào chú giải phóng quân.” Tiểu Tại Tại nãi thanh nãi khí mà lễ phép.
“Chào người bạn nhỏ.” Nhìn thấy còn có trẻ con, hai người tức khắc thả lỏng rất nhiều, đều rất hòa thuận mà đối với Tiểu Tại Tại lộ ra một gương mặt tươi cười.
“Ông Thẩm , ông muốn nằm ở giường trên hay giường dưới?” Vị quân nhân nhanh nhẹn thu dọn hành lí.
“Tôi ngủ ở giường dưới là được, giường cao thì không tiện lắm.” Ông Thẩm nói.
Chân của người già thường không tốt, để bò lên bò xuống thật đúng là khó xử ông.
Nghe vậy, chú quân nhân gật gật đầu, đem hành lý của ông Thẩm vào góc giường tầng dưới, để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của lão, cũng không để hành lý trực tiếp xuống đất cản đường người khác, hoặc làm bẩn.
Sau khi chạy gấp rút cả một đường, ông Thẩm có chút mệt, liền trước ngồi ở đệm giường nghỉ ngơi.
Giương mắt nhìn thấy cô bé gái ở giường trên đang nhìn ông với ánh mắt tò mò, không khơi cười, duỗi tay lấy từ trong túi hành lí của mình ra một túi bánh quy, đưa cho bé: “Người bạn nhỏ, cháu có muốn ăn không?”
Tiểu Tại Tại không lấy, trước tiên nhìn về phía mẹ.
Tô Hân Nghiên khẽ lắc đầu, không cho con gái tùy tiện lấy đồ của người lạ.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Tiểu Tại Tại quay đầu liền nãi thanh nãi khí mà cự tuyệt: “Cảm ơn ông ạ, Tại Tại không đói bụng.”
Người nhà đứa bé cảnh giác cao, không cho con gái nhận đồ của người lạ, ông Thẩm cũng có thể lý giải, không nói cái gì, đem bánh quy thu hồi, một mình ăn.