Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 732
Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:38:48
Lượt xem: 4
Thẩm Thuần nâng Bạch Hinh, nháy mắt ra dấu với những người xung quanh.
Mọi người hiểu ý, hai người chạy lon ton về phía trước, mở cánh cửa đang đóng chặt ra.
Bên trong có một chiếc máy điều hòa nhiệt độ không đổi, khi cửa mở ra, Bạch Hinh có thể cảm nhận rõ ràng một luồng hơi ấm đang phả lên người của cô.
Hiện tại đã tiến vào đầu mùa đông, tiết trời Phương Bắc, nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, vốn dĩ Bạch Hinh còn cảm thấy bàn tay của mình bị đông lạnh tới mức cứng đờ, hiện giờ được hơi ấm phả vào người, khiến cô thoải mái hơn không ít.
“Bụp bụp bụp……”
Một trận tiếng giày trẻ con đang chạy tới, ngay sau đó Bạch Hinh liền cảm thấy bên bàn tay mình đột cảm thấy ấm hơn, sau đó được một bàn tay nhỏ nắm lấy.
“Là Tại Tại sao?”
Xúc cảm từ bàn tay này Bạch Hinh rất quen thuộc, lập tức đoán được chủ nhân của bàn tay nhỏ này.
Tiểu Tại Tại nhấp cái miệng nhỏ, trộm cười một cái, cũng không hé răng, mang theo Bạch Hinh đi vào bên trong.
Không biết từ khi nào, Thẩm Thuần đã buông lỏng bàn tay đang đỡ lấy Bạch Hinh ra, khóe miệng hàm chứa ý cười chúc phúc, đứng ở một bên nhìn cô bước vào trong cánh cửa kia.
“Chị ngồi xổm xuống đi, ngồi xổm xuống.”
Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn lôi kéo Bạch Hinh đi đến nơi đã được anh cả chỉ định, sau đó nhẹ nhàng kéo bàn tay thon dài của chị dâu, ý bảo cô ngồi xổm xuống.
“Là như thế này sao?” Bạch Hinh làm theo lời.
Cô vừa mới ngồi xổm xuống, liền nhận thấy tiểu gia hỏa đang đến gần, là đến cực gần, cả người dường như áp sát vào trên người cô.
Lo lắng tiểu gia hỏa có khả năng không đứng vững sẽ bị ngã, cô nhanh chóng vươn hai tay ra, tạo thành một vòng bảo hộ bên người bé.
Ngay sau đó, bịt mắt trên mặt được gỡ ra, Bạch Hinh trong vô thức nheo mắt, nhìn lên, lại thấy xung quanh tối đen như mực.
Cái gì vậy?
Ngay khi ý nghĩ này lướt qua tâm trí thôi, một ánh sáng đột nhiên bật sáng.
Đối diện với ánh đèn, một bóng dáng cao gầy cầm bó hoa, nhìn cô với sắc mặt nghiêm túc.
Dự cảm được cái gì đó, Bạch Hinh không tự giác mà đứng lên, thử cất bước tiến về phía trước.
Đột nhiên, người đàn ông quỳ gối trước mặt cô, bó hoa trên tay và chiếc nhẫn kim cương nằm trong chiếc hộp đỏ rực được gửi đến cô, cùng với tấm chân tình của đối phương.
“Anh còn nhớ em đã nói, anh thiếu em một lễ cầu hôn, hiện tại, anh bổ sung, như vậy, cô Bạch Hinh, anh yêu em, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Ninh Hàn vẫn là biểu tình nghiêm túc kia, nhưng anh đang khẩn trương, sự chân thành và tình yêu của anh với cô gái đang đứng ở phía trước lại được thể hiện rõ qua ánh mắt, không phải do Bạch Hinh nhìn nhầm tâm ý của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-732.html.]
Lúc này Bạch Hinh đã che miệng thật chặt lại, hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung, không thể nói lên lời.
Nói thật ra , cô cảm thấy hiện tại bản thân có chút thất thố.
Rõ ràng, tính cách của cô lại không nhu nhược như vậy, sẽ không động tí liền khóc, nhưng khi dâng trào cảm xúc, căn bản không thể khống chế được.
Ninh Hàn đợi một lát, không thấy Bạch Hinh hồi phục, dứt khoát đề cao âm lượng, lớn tiếng nói: “Bạch Hinh, anh yêu em, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Một giọng nói lớn vang vọng khắp toàn trường, trong bóng đêm dường như có người đang nhỏ giọng cười trộm.
Nhưng không phải cười nhạo, mà là đó là tiếng cười mang theo sự chúc phúc.
Bạch Hinh lúc này mới phản ứng lại.
Cô lau nước mắt, tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Ninh Hàn, cúi đầu cười nói: “Không phải em đã gả cho anh rồi sao? Anh còn muốn em trả lời như thế nào nữa.”
“Vậy là em đáp ứng rồi?” Ninh Hàn thử hỏi.
“Ừm…… Xem biểu hiện của anh như thế nào đã.”
Bạch Hinh làm bộ trầm ngâm một chút, cũng không cho ra một đáp án chính xác, nhưng tay cô lại thành thật hơn cả cô đã duỗi tay đưa ra trước hộp nhẫn.
Ý bảo Ninh Hàn có thể đeo nhẫn cho cô rồi.
Điều này có nghĩa là gì là hiển nhiên.
Ninh Hàn tức khắc vui vẻ, vội vàng nắm lấy bàn tay trắng trẻo của vợ, một tay khác chậm rãi lấy nhẫn ra rồi đeo lên tay vợ.
Chiếc nhẫn đính hôn và chiếc nhẫn cưới được đặt trên hai ngón tay kề nhau, vang lên nhau và tỏa sáng rực rỡ.
“Phanh phanh phanh……”
Đèn chiếu sáng chính giữa hai người tiếp tục sáng ra phía ngoài, dần dần lộ ra diện mạo của toàn bộ sảnh tiệc.
Bạch Hinh ngạc nhiên mở to đôi mắt.
Trên mặt đất có đầy những bông hoa tươi, cũng như những chiếc đèn lồng xinh xắn, rải rác xung quanh, chẳng khác gì chốn thần tiên, mộng mị và diễm lệ.
Ai không biết thì nghĩ đó là cảnh đám cưới chứ không phải cảnh cầu hôn.
Ninh Hàn mỉm cười đứng lên, đưa lên bó 999 đóa hồng cho Bạch Hinh: “Vợ yêu, chúc mừng kỉ niệm 20 năm kết hôn của chúng ta.”
“Cảm ơn.” Bạch Hinh nhận hoa tươi, cúi đầu ngửi nhẹ.
Rõ ràng là thích món quà.