Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 724

Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:36:43
Lượt xem: 5

“Em cảm thấy cái này thế nào?”

Ninh Hàn cầm lấy một bó hoa hồng để tới trước mặt em gái.

“Chẳng ra gì.” Tiểu Tại Tại cầm thanh pho mát trong tay, còn không thèm liếc mắt nhìn bó hoa hồng lấy một cái, đã cất giọng sữa đáng yêu.

“Em đã nhìn đâu mà nói chẳng ra gì.”

Ninh Hàn tức giận cười nhìn cô, giơ tay bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, chọc cô bé tức giận trốn về phía sau.

“Đừng chạm vào, anh trai không chạm vào.”

Bé đang muốn chuyên tâm ăn thanh pho mát đó!

“Được được, không trêu em nữa.” Ninh Hàn thả hoa hồng xuống, ngược lại nói chuyện với chủ tiệm: “Phiền ông chuẩn bị cho tôi 999 đóa hoa hồng, hai ngày sau thì đưa tới địa chỉ này.”

Anh cầm lấy tờ giấy nhớ, ghi lại địa chỉ nơi anh chuẩn bị tạo bất ngờ cho vợ, thuận tiện trả tiền.

Loại dịch vụ giao hoa này thực ra có thể đặt trực tuyến, nhưng Ninh Hàn cảm thấy tự mình chọn sẽ tốt hơn.

Chọn xong hoa, hai anh em lại đi dạo ở khu thương mại.

Chọn quà cho Bạch Hinh.

Thật ra món quà chân chính đã được Ninh Hàn định chế xong rồi, lần này đến đây mục đích chính vẫn là đưa em gái đi dạo chơi.

Tiểu Tại Tại ngồi trong xe đẩy dành cho trẻ con mà khu trung tâm thương mại này cung cấp, cầm vô lăng mỉm cười rẽ trái rẽ phải ngẫu nhiên, trong miệng còn kêu: “Giá giá……”

Đây là coi xe đẩy thành ngựa cưỡi hả.

Còn may là loại xe đẩy này người lái chính là phụ huynh ở đằng sau, mà không phải là đứa bé đằng trước, bằng không cũng không biết đã bị lôi đến nơi kì quái nào.

“Anh ơi nhanh lên, nhanh hơn một chút.”

Rất nhanh, tiểu gia hỏa đã không hài hòng với tốc độ thong thả như đi dạo này nữa, bắt đầu nãi hô hô thúc giục Ninh Hàn đẩy nhanh hơn.

“Nhanh hơn trong chốc lát em ngã thì sao giờ?” Không đợi Tiểu Tại Tại nói gì, Ninh Hàn lại nói: “Ngã xong rồi sẽ đau lắm đó, hơn nữa nếu rách da, phải đi tiêm, em muốn bị tiêm sao?”

“Không không không, không muốn!”

Tiểu gia hỏa bị hai chữ ' bị tiêm ' này dạo, lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Bé không hề muốn anh trai tăng tốc nữa, an phận mà ngồi ở chiếc xe đẩy này để anh trai đẩy đi.

Đi tới đi lui, ánh mắt Ninh Hàn đột nhiên dừng lại.

Qua ô cửa kính, anh nhìn thấy một nhân vật nhỏ bằng gốm trong một cửa hàng, trông giống với Tiểu Tại Tại tuy không nói là giống y nhứ đúc, nhưng lại rất có vài phần rất giống, ngây thơ và đáng yêu.

Vừa quay đầu bước, Ninh Hàn đã đẩy em gái vào cửa hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-724.html.]

Cửa hàng tràn ngập hương nhã, không có nhiều người, đa số đều là lẳng lặng lựa chọn sản phẩm ưng ý.

Hình đồ gốm mà Ninh Hàn nhìn trúng đang ở chỗ rẽ trái khi bước vào cửa, anh bước tới, gỡ món đồ này xuống rồi đưa tới trước mắt em gái: “Tại Tại xem, trông có giống em không?”

“Giống!”

Tiểu Tại Tại tò mò liếc nhìn hình gốm sứ, cảm thấy nó rất giống với chính mình, không nhịn được híp mắt cười rộ lên, lộ ra chiếc răng sữa nhỏ nhắn đáng yêu.

“Anh mua nó làm quà tặng cho em nha?” Ninh Hàn nói.

“Không được đâu.”

“?”

“Tại Tại mua, Tại Tại đưa anh trai.” Tiểu Tại Tại vừa nói vừa duỗi tay đào đào trong cái túi nhỏ ở trước bụng trên cái yếm bò bé mặc hôm nay, lấy ra hai bao lì xì căng phồng.

Vừa thấy liền biết bên trong đựng không ít tiền mặt.

Bé nâng bao lì xì lên cao, đưa cho anh cả xem xem.

“Xem, em có tiền đó nha! Hí hí……”

Ninh Hàn nhướng mày, duỗi tay nhận lấy bao lì xì trên tay em gái, mở từng cái ra xem, mỗi một phong bao đều nhét một tiền một trăm tệ đỏ rực, nhìn có khoảng hai ngàn tệ.

“Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Em gái còn nhỏ, nên cần thứ gì thì người nhà đều sẽ chuẩn bị cho bé, căn bản không có nơi cần dùng đến tiền, mà bé cũng chưa học được cách tiêu tiền.

Cho nên nhà bọn họ cũng không có ý cho bé tiền tiêu vặt, Ninh Hàn thật sự không nghĩ ra mấy bao lì xì này từ đâu mà ra.

“Chú bác đưa cho .” Tiểu Tại Tại thành thành thật thật khai báo.

“Chú bác?”

Ninh Hàn cẩn thận nhớ lại, sau đó đã nhanh chóng tìm ra được câu trả lời.

Có thể để tiểu gia hỏa kêu chú bác, trừ phi là người xa lạ, nếu không bé cũng sẽ không gọi là chú bác, mà có thể để kêu chú bác, còn có thể có người nào?

Dù sao thì cũng chính là những người bạn lâu năm của ba ba, không phải những người này thì chẳng còn ai cả.

Xem ra lão nhân không biết từ khi nào đã đưa em gái ra ngoài khoe khoang một vòng, lúc này mới có tập bao lì xì này.

Cúi đầu nhìn cái yếm nhỏ kia của Tiểu Tại Tại vẫn còn căng phồng, bên trong khẳng định còn khá nhiều bao lì xì.

Nhưng Ninh Hàn không muốn tiền của em gái, anh cất tiền vào trong bao lì xì, rồi lại nhét vào trong cái yếm nhỏ của bé.

“Tiền của em thì em cất đi, anh cả vẫn còn tiền, không có đạo lý để một con nít hơn hai tuổi như em phải ra tiền.”

“Không sao không sao, Tại Tại đưa anh trai, quà mà.”

Loading...