Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-09-06 10:22:50
Lượt xem: 49
Đôi khi người ta làm thế này, họ có một giấc mơ rất sống động và rõ ràng, trong giấc mơ bạn thậm chí có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết, nhưng khi ngủ dậy nhưng lại quên hết tất cả.
Thấy hỏi không được cái gì tới, Tô Hân Nghiên chỉ có thể thở một hơi rồi ôm lấy đứa trẻ.
“Đi thôi, đêm nay mẹ con mình ngủ chung.”
“Tại Tại ngủ chung với mẹ.” Tiểu Tại Tại nhấp miệng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hiển nhiên là rất thích cùng nhau ngủ với mẹ.
“Mẹ, mẹ cũng sớm một chút nghỉ ngơi cho tốt, Tại Tại có con rồi.” Tô Hân Nghiên quay đầu nói với bà Ninh.
“Tốt.” Bà Ninh do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.
Kỳ thật, Tiểu Tại Tại quên mất, nhưng bọn họ còn nhớ rõ.
Cháu gái đang ngủ nửa đêm bỗng hét lên kinh hãi, vừa khóc vừa nhắm mắt lại còn gọi ba ba, không biết bé đang mơ thấy gì mà sợ hãi như vậy.
Tục ngữ nói, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.
Bà Ninh sợ những lời mẹ chồng con dâu nói ban ngày bị cháu gái nghe thấy, suy nghĩ lung tung mới khiến bản thân mơ thấy ác mộng vào ban đêm.
Chỉ là hiện tại Tiểu Tại Tại đã quên bản thân đã mơ thấy cái gì, tốt nhất liền như vậy không cần trước mắt bé nhắc lại đề tài ấy, miễn cho lại tiếp tục kích thích bé.
Tô Hân Nghiên che lại hai mắt Tiểu Tại Tại, không cho bé xem mặt bà nội bé.
Cô đương nhiên biết trong lòng mẹ chồng suy nghĩ cái gì, cho nên càng không thể làm con gái đọc thấy tâm tư trên mặt mẹ chồng.
Nếu không sau nửa đêm này, cả gia đình này cũng đừng nghĩ an ổn.
Cũng là cô sơ sẩy, đã biết và còn muốn sợ thuật đọc mặt của con gái, lại quên, trừ bỏ đôi mắt của bé, còn có đôi tai thính, sân còn lớn như vậy, hai người nói chuyện cũng không cố ý hạ giọng, sẽ bị con bé nghe thấy được cũng bình thường.
Tiểu Tại Tại đã rất buồn ngủ, trước khi được mẹ bế về phòng, bé đã ngủ quên trên tay mẹ.
Nhưng lúc này đây, có mẹ làm bạn, bé cũng không mơ thấy ác mộng gì.
Ngược lại mơ thấy chuyện thật lâu trước kia, Tiểu Tại Tại vẫn là một em bé trong tã lót, được mẹ và ba ba ôm vào trong ngực, mà bé chỉ thích ba ba ôm, khiến cho mẹ luôn ghen mãi.
Nhưng thật ra, điều mà Tiểu Tại Tại thích chính là sự 'an tĩnh' của ba ba bé.
Khi bé còn quá nhỏ, không có biện pháp khống chế năng lực của chính mình, bé luôn đọc mấy thứ lộn xộn một cách ngơ ngác khiến cái đầu nhỏ của bé đau nhói.
Chỉ có ở bên người ba ba, mới có thể tìm kiếm được một ít an bình, cho nên khi Tiểu Tại Tại còn nhỏ ơi là nhỏ rất thích ba ba.
Chỉ là ba ba không phải là của riêng Tiểu Tại Tại, trên người ba ba phải gánh vác quang vinh và chức trách, phải đi ra ngoài bảo vệ tốt thật nhiều người, cho nên trong trí nhớ từ lúc mới sinh tới bây giờ năm tuổi Tiểu Tại Tại, thân ảnh của ba ba luôn là thưa thớt mà đạm bạc.
Nhưng bé lại rất thích ba ba.
Bởi vì mỗi lần nhìn thấy ba ba, bé đều có thể cảm nhận được tình phụ tử thiêng liêng, đây là một cảm xúc mạnh mẽ có thể cảm nhận được ngay cả khi không có sự trợ giúp của đọc tâm thuật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-72.html.]
Có lẽ là một giấc mơ tốt.
Sau nửa đêm Tiểu Tại Tại cảm giác chính mình giống như được ngâm mình ở suối nước nóng, thoải mái dễ chịu mà ngủ thẳng đến hừng đông.
Ác mộng chỉ là một đoạn nhỏ của sinh hoạt, sau khi tỉnh dậy, những ngày đáng lẽ phải sống vẫn là những ngày phải sống một cách hạnh phúc.
Thời gian trôi nhanh ngày mùa đã tới, tất cả mọi người trong nhà đều bận rộn , ngay cả Tiểu Tại Tại cũng gánh vác những việc làm vừa với sức mình mà bé coi đó là nhiệm vụ quan trọng, giống như nhiệm vụ dọn dẹp sạch sẽ cái ổ chăn của mình.
Sinh hoạt bận rộn và nặng nề ép Tô Hân Nghiên không có thời gian gửi thư cho chồng nữa
Bên kia bà Ninh cũng không có động tĩnh.
Trong nhà dường như đã trở lại cuộc sống bình thường.
Nhưng Tiểu Tại Tại lại tình cờ phát hiện ra rằng mẹ mình đang bí mật thu dọn hành lý để đi đi đâu dó dài ngày.
Bé không thể hiểu được ý nghĩa của hành động của mẹ mình, nhưng bé có thể trực giác cảm nhận rằng một thay đổi lớn có thể sắp xảy ra trong gia đình.
Và điều bất ngờ đến, thường chỉ trong chốc lát.
Sáng sớm ngaỳ hôm sau, Tiểu Tại Tại theo thường lệ sớm bị mẹ từ trong ổ chăn bế lên, mặc quần áo rửa mặt xong, ngơ ngác mà ngồi ở trước bàn cơm, ăn sáng từng chút một.
Bộ dạng đờ đẫn chưa tỉnh dậy của bé có chút buồn cười, Ninh Hiên không nhịn được đưa tay đưa qua đưa lại trước mặt bé.
Không phản ứng.
Lại nhẹ nhàng véo véo khuôn mặt nhỏ của bé, vào tay trơn mềm, xúc cảm thật tốt, không nhịn xuống lại nhéo tiếp một phen.
“A ô!”
Em gái đang mê man đột nhiên quay đầu lại hung hăng cắn anh một cái, Ninh Hiên kinh hãi, “A! 'Ầm ầm một tiếng, anh nhanh chóng thu tay lại.
Không bị cắn, nhưng cũng bị dọa khiến trái tim nhảy bang bang.
Bên cạnh nhìn thấy một màn này- Ninh Hàn không lưu tình chút nào mà cười nhạo em trai: “Ha ha ha…… Ai kêu em đi trêu chọc em ấy, nghiệp quật đó.”
“Anh trai hư không được bóp má Tại Tại mặt, hừ!” Trò đùa dai thành công, Tiểu Tại Tại dào dạt đắc ý mà cười rộ lên, còn cố ý nhe ra chiếc răng nhỏ trắng như sữa của mình diễu võ dương oai.
Ninh Hiên: “……”
Nếu không phải bên cạnh có người lớn, em tin hay không một ngón tay tay của anh thôi cũng đủ thu thập em không?
Tiểu Tại Tại phình gương mặt nhỏ, quay đầu sang một bên.
Mới không tin đâu.
Trong nhà nếu bàn về sức chiến đấu, kỳ thật Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hiên có thể tính song song đứng nhất từ dưới lên.
Cho nên hai người nếu thật muốn đánh nhau, coi như người tám lạng kẻ nửa cân, ai cũng không làm gì được ai.