Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 718
Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:35:09
Lượt xem: 9
Tiểu Tại Tại không ngủ được bắt đầu nháo muốn ba ba chơi trò đóng vai gia đình với bé, không còn cách nào khác, dưới sự ‘ h.i.ế.p bức ’ của con gái , Ninh Viễn Hàng chỉ có thể đeo lên một cái tai mèo màu hồng phấn, làm bộ người bạn mèo nhỏ của con gái.
Tiểu Tại Tại thì vẫn mặc bộ đồ gấu trúc liền thân đó, trực tiếp làm một em bé gấu trúc.
Bọn họ đang mở tiệc trà.
Trên tấm thảm lông, các loại đồ chơi được bày biện ra, thân hình cao lớn của Ninh Viễn Hàng chiếm gần một nửa vị trí, trong khi Tiểu Tại Tại duỗi chân ngắn ngủn đối diện với cha mình, cúi người chơi với những món đồ chơi này.
Bên cạnh hai ba con, còn có một con gấu trúc thú bông đang ngồi một cách đoan chính, nó được Tiểu Tại Tại cho đóng vai thành mẹ mình.
Lúc này, em bé gấu trúc hiếu thuận đang pha trà kình mời ba ba với mẹ.
Bé cúi đầu nghịch cái món đồ chơi hình tách trà, nghiêm túc đến mức không để ý đến khuôn mặt của anh ba đang đi qua mấy lần dù cố ý hay vô ý đều méo mó đến mức gần như biến dạng.
Nhưng Tiểu Tại Tại không chú ý tới, không có nghĩa Ninh Viễn Hàng không.
Tên tiểu tử thúi đã trắng trợn táo bạo đưa ánh mắt giễu cợt về phía tai mèo trên đầu ông, lâu rồi ông không dậy dỗ cho thằng con trai một trận cũng khá ngứa tay , hổ không gầm tưởng là Hello Kitty à!
Ninh Viễn Hàng thay đổi vị trí ngồi của mình một chút để tạo khoảng trống, sau đó giả vờ như đang có ý muốn nhắc nhở con gái: “Tại Tại.”
“Dạ?” Tiểu Tại Tại phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu.
“Con có cảm thấy tiếc trà thiếu mất một nhân vật nữa không.”
Ninh Viễn Hàng đưa ánh mắt sang nhìn Ninh Hiên đang thay nhịn cười thật vất vả, ý bảo ở đây vẫn còn một còn ' động vật nhỏ ' chưa được mời tham dự.
“Anh trai” Được ba ba nhắc nhở, Tiểu Tại Tại liền nhớ tới.
Vậy mà bé lại không mời anh ba cùng với ba ba và mình!
Ý thức được sai lầm của bản thân, tiểu gia hỏa lập tức áp dụng sách lược mất bò mới lo làm chuồng, bò dậy chạy đến trước mặt anh ba, tay nhỏ nắm lấy tay lớn kéo anh ba vào phạm vi chơi.
Nơi này là nơi mà bé mở tiệc trà.
Ninh Hiên muốn chạy, đáng tiếc không kịp rồi, cuối cùng chỉ có thể sống không còn gì luyến tiếc mà bị em gái kéo đi, cưỡng chế ngồi xuống vị trí mà cha ruột đã để dành cho, trên đầu còn được thưởng cho một cái tai mèo màu hồng.
“Cho nên vì sao em lại mua tất cả đều là màu hồng? Màu trắng hay màu lam hoặc màu xanh lục đều không nằm trong danh sách màu của em à?” Ninh Hiên đang phun tào, Tiểu Tại Tại nghe không hiểu, dứt khoát làm bộ không nghe thấy.
“Anh trai uống trà.”
‘ Pha ’ một ly trà, người thứ nhất mà Tiểu Tại Tại kính trà chính là Ninh Hiên, điều này không thể nghi ngờ khiến Ninh Hiên đang đầy bụng bực tức đã tốt hơn không ít.
Anh còn khoe khoang gửi cho cha ruột một ánh mắt đắc ý, sau đó tiếp nhận chén trà màu hồng làm bằng nhựa kia, dùng hai ngón tay cầm lấy tai cốc không nói một lời, giơ ngón tay ngọc lan lên giả vờ uống trà.
Mặc dù bên trong rỗng tuếch, đừng nói trà, ngay cả một giọt nước sôi để nguội cũng không có.
Nhưng không sao hết, Ninh Hiên đã coi như đây chính là một lần luyện tập kỹ thuật diễn.
Ninh Viễn Hàng thấy toàn bộ quá trình: “……”
Nếu không phải hai cha con lớn lên còn có chút giống, ông thật sự thực hoài nghi đây rốt cuộc có phải là do ông nhặt được ở đầu đường xó chợ về nuôi rồi.
Rốt cuộc cái tính tình kì lạ này của lão tam từ đâu mà ra?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-718.html.]
Vấn đề này còn chưa có đáp án, trước mặt Ninh Viễn Hàng cũng nhiều hơn một ly ‘ giả trà ’.
Ông không thể diễn đến mức chân thật như con trai, chỉ có thể nhận lấy tách trà, làm ra dáng uống trà cho có lệ, coi như uống qua.
Khi thả lại tách trà xuống mặt con gái, dường như cảm thấy thái độ này của bản thân có chút qua loa, ông ngạnh giọng nói: “Trà ngon.”
“Phụt!”
Nếu không phải sợ sẽ bị ba ba thu thập, Ninh Hiên thật sự rất muốn quay cảnh này lại, chia sẽ cho những chiến hữu thân thiết của ba ba.
Xem khi lão cũ kĩ này có con gái, đến tột cùng sẽ thành như thế nào.
Sau tất cả, thì tiệc trà này chơi một cách thực thụ chỉ có Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên.
Ninh Viễn Hàng, bao gồm kia cả con gấu bông gấu trúc bị coi thành mẹ kia, đều là một bộ dáng rõ ràng sống không còn gì luyến tiếc .
Đương nhiên, Ninh Viễn Hàng vì sao lại có thể nhìn ra cảm xúc quái lạ này từ trên một con gấu bông, thì việc này phải quy công cho tâm trạng bản thân quá mỏi mệt, nên mới sinh ra ảo giác.
Vất vả lắm mới đợi đến lúc tiểu gia hỏa chơi thấy mệt, bắt đầu ngáp liên tiếp, ông đã gấp gáp tháo chiếc tai mèo màu hồng trên đầu xuống, sau đó túm cả con gái và thú bông lên, mang vào trong phòng.
Đương nhiên, trước khi bé lên giường đi ngủ thì phải tắm rửa đã.
“Mẹ ơi……”
Tiểu Tại Tại sau khi tắm rửa sạch sẽ cả người thoải mái thanh tâm nằm ở trên giường lớn trong phòng của ba ba, trong lòng n.g.ự.c ôm gấu trúc thú bông yêu quý của bản thân, thỏa mãn cọ cọ vào phần lông xù mềm mại trên gấu bông, rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Thấy bé đã ngủ say, Ninh Viễn Hàng chất đống chăn gối xung quanh đứa trẻ để tránh cho bé trong vô tình ngủ lăn lộn rồi bị ngã, sau đó ông mới yên tâm cầm bộ quần áo thay ra, xoay người đi vào phòng tắm đi tắm.
Ông đi quá nhanh, thế nên không có nhìn, Tiểu Tại Tại ôm gấu trúc ngủ ngon lành, đột nhiên biến mất trong nháy mắt.
Trong mộng Tiểu Tại Tại.
“Tại Tại, Tại Tại……”
Bé dường như nghe thấy tiếng mẹ gọi, không nhịn được theo bản năng mà bước chân chạy thật nhanh, hướng về nơi có âm thanh truyền tới.
“Mẹ mẹ ơi……”
Giọng nói nhỏ như sữa của trẻ con vang lên trong khoảng không trắng xóa này, nhưng chỉ còn lại dư âm.
Cũng không biết đã chạy được bao lâu, Tiểu Tại Tại thở phì phò, chậm rãi dừng chân lại, đứng một mình lẻ loi ở trong không gian trắng xóa trống rỗng này, vẻ mặt mờ mịt, không biết nên đi đây về đâu.
“Tại Tại, tỉnh tỉnh, Tại Tại, dậy đi nào……”
Trong lúc mê mang, một âm thanh quen thuộc của nam vang lên, hình như là anh ba của bé.
Tiểu Tại Tại phảng phất dường như người ở trong bóng tối lâu ngày đột nhiên thấy được ánh sáng, theo bản năng chạy về phía có âm thanh.
Ánh đèn trước mặt càng lúc càng sáng, đầu óc rối rắm cũng dần dần tỉnh lại sau giấc ngủ.
Xôn xao……
Vòi nước liên tục chảy ra dòng nước ấm, dần dần tích lũy được một tầng nước cao trong bồn rửa mặt, một chiếc khăn lông nhỏ mềm mại được nhận vào trong vũng nước đó, thấm hút lấy dòng nước rồi lại được người ta vợt lên, vắt khô, sau đó nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại đã quen với việc được người ta chăm sóc như vậy.